Sinh ra và lớn lên tại vùng quê Yên Bái – một vùng quê miền núi và thật bình yên tôi đã có những tháng ngày rong ruổi theo tuổi thơ thật ý nghĩa. Những năm tháng tuổi thơ vui tươi, hồn nhiên bao kỉ niệm với những đám bạn trong làng. Sau này, khi đã trưởng thành, người ta vẫn coi quê hương là nơi để trở về, và tôi cũng vậy, sau những năm tháng lê thê, mệt nhoài ở nơi xứ lạ, tôi lại kháo khát, momg mỏi những ngày đặt chân lên mảnh miền núi bình yêm ngày nào. Mỗi lần, nghĩ về quê hương, trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh rặng tre già rung rinh trong nắng chiều, những cánh đồng lúa xanh mượt trải dài trong nắng, những con trâu no cỏ nằm nghỉ ngơi trên những đồi cỏ, lũ trẻ con lại tấm tít gọi nhau thả diều mỗi khi chiều về,… Nhưng có lẽ, qua theo những bước đi của thời gian, quê hương tôi ít nhiều có những đổi thay, đổi thây theo hướng tích cực, phát triển hơn, tôi vui vì điều đó. Nhưng tất cả mọi thứ, không xóa đi trong tôi những kỉ niệm về tuổi thơ về quê hương biết bao điều gắn bó. Quê hương luôn là nơi níu bước chân môi chúng ta quay về. Với tôi quê hương như một phần trong tôi, nuôi nấng, nâng đỡ và chứng kiến những bước đi của tôi.