Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một bài trải nghiệm về lần đầu tập đi xe đạp của em, sau đó rút ra bài học

Viết một bài trải nghiệm về lần đầu tập đi xe đạp của em, sau đó rút ra bài học
2 trả lời
Hỏi chi tiết
439
1
0
Quang Phước
05/05/2022 16:51:13
+5đ tặng
Đó là năm tôi học lớp 8. Khi ấy, bạn bè đứa nào đứa nấy phóng honda vù vù mà mình cứ một mình xe đạp nhong nhong đi chơi. Mọi người ai cũng giục tôi học lái xe máy, để còn “theo kịp” chúng bạn. Thế nhưng, với tôi bấy giờ, xe máy là cỗ máy đáng sợ nhất trên đời. Ngày qua ngày dõi theo tin tức, có hàng ngàn vụ tai nạn giao thông diễn ra chỉ vì một phút sơ sẩy trên tay lái. Những cái chết thảm khốc, những trận tang thương… Áp lực tâm lý đè nặng tôi vô hạn. Hơn nữa, hồi còn nhỏ tập xe đạp, tôi nhớ mình đã phải “trày da tróc vẩy” biết chừng nào. Biết bao lần té ngã, lao xuống mương, tông cột điện…Nếu tập xe máy mà cũng như thế thì…không biết còn giữ được mạng không nữa…:kinhkhung:

Số 1 của xe máy là cơn ác mộng của tôi lúc bấy giờ. Ai cũng biết, đề số 1 cho tốc độ cực mạnh, nếu không may lỡ vặn ga quá trớn thì thật là nguy hiểm. Ngày đó, có lần tôi qua nhà bạn chơi. Thằng bạn tưởng tôi biết đi xe, cho tôi mượn để ra ngoài mua nước ngọt về hai đứa uống chơi. Lơ ngơ láo ngáo, tôi mới đề sang số 1 đã vặn ga quá chừng. Xe lao nhanh vù vù không kiểm soát, tôi kinh hãi chỉ còn biết nắm chặt lấy tay ga..Bọn bạn cũng nhìn tôi xanh mặt. Cuối cùng, xe băng qua bờ mương, lao xuống ruộng, bánh xe bị đất bùn làm lún, xe mới chịu dừng. Một lần suýt chết trên xe máy, làm tôi ám ảnh mãi không thôi…:lanh:


 Chính nỗi sợ hãi đã khiến tôi không thể tập xe máy một sớm một chiều được. Có một người chú họ đã qua giúp tôi tập. Nhưng vì tâm lý, tôi rất run khi vặn tay ga. Tôi còn nhớ, ngày đầu tiên tập, tôi đã đề liên tục để lên được tới số 3. Bị chú nhắc nhở nhẫn nại, tôi đề số 1 nhưng quá lo, tôi vặn ga lên rồi nhả ga về biết bao lần, y như đứa trẻ con ngồi trên xe “dỉn dỉn”. Cuối cùng, tự trấn an mình, tôi vặn ga từ từ. Chú ở sau động viên “Cứ vặn đi, xe không đứng lại ngay đâu mà sợ! Nó có quán tính mà!”. Cũng như vậy, chú dặn tôi khi thắng và lên số. Nhưng chẳng hiều sao tim loạn nhịp, tôi không thể nào nhả ga và lên số cùng một nhịp. Luôn luôn phải tự trấn an mình. Xe tôi tập là loại có cả thắng tay và chân, lại là thắng đĩa. Đường làng quê thì gập ghềnh vô cùng. Nỗi sợ hãi của tôi tăng lên gấp bội. Nhất là những khi phải lên ga nhằm chuyển số. Tôi vốn là người sợ tốc độ cao nữa. Bao nhiêu thứ để sợ. Nhưng nhờ có chú ở sau luôn an ủi, tôi dần tự tin hơn.Sau này, đi xe một mình, tôi luôn tự nhủ “Không sao đâu! Lái xe rất an toàn mà!”.:dacy:

Tôi đã vượt qua nỗi sợ của mình như thế đó. Ngoài ra, khi tập xe, tôi còn học được một điều: luôn phải nhìn thẳng về phía trước, nhìn xa và nhìn sâu, biết tính toán mọi tình huống có thể xảy ra. Phải cảm ơn người chú của tôi nhiều lắm lắm…:dangyeu:

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Bngann
05/05/2022 16:51:23
+4đ tặng

Trải nghiệm là hành trang quan trọng của mỗi người trong cuộc sống. Nhờ có những trải nghiệm mà chúng ta đã có thêm những bài học quý giá.

Tôi vẫn còn nhớ mãi về một trải nghiệm khi còn bé. Tôi đã được bố dạy đi xe đạp. Đó là vào dịp nghỉ hè năm tôi mười tuổi. Bố đã quyết định sẽ dạy tôi cách đi xe đạp. Lúc đó, tôi cảm thấy rất háo hức, nhưng cũng khá lo lắng. Sáng chủ nhật, bố đưa tôi ra một con đường vắng xe cộ qua lại ở trong làng để tập luyện. Đầu tiên, bố hướng dẫn tôi cách giữ thăng bằng. Đó quả là một điều không hề đơn giản. Nhưng nếu bạn giữ được chiếc xe thăng bằng rồi thì việc đi xe sau đó sẽ dễ dàng hơn. Bố đã ngồi ở yên sau để có thể chống chân cho xe khỏi đổ.

Hai bố con tôi miệt mài tập luyện đến gần trưa. Tôi phải loay hoay rất nhiều lần mà vẫn chưa thành công. Chiếc xe lúc thì nghiêng bên trái, lúc lại nghiêng sang phải. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán nản. Sau giờ nghỉ trưa, bố con tôi lại tiếp tục tập luyện. Ngày đầu tiên tập đi xe đạp với tôi thật dài. Trên đường về nhà, bố kể cho tôi nghe về quá trình tập luyện xe đạp của mình. Bố đã không có ông nội ở bên hướng dẫn, mà phải tự mình học, với sự giúp đỡ của một người bạn. Nghe xong, tôi cảm thấy có động lực hơn rất nhiều. Tôi nói với bố ngày mai sẽ cố gắng hơn nữa.

 

Nhiều ngày qua đi, tôi bắt đầu đi được những quãng đường nhỏ. Trong quá trình tập, tôi đã bị ngã xe một lần. Đầu gối bị thương khiến tôi cảm thấy khá đau. Nhưng sau đó, tôi vẫn tiếp tục tập luyện. Tôi đã đi được một quãng đường xa mà không cần có bố ngồi đằng sau. Cảm xúc khi đó của tôi là vô cùng sung sướng, hạnh phúc. Ngay sau đó, trong dịp sinh nhật, bố mẹ đã tặng tôi một chiếc xe đạp rất đẹp.

Trải nghiệm này đã giúp tôi rèn luyện cho mình tính kiên trì. Tôi nhận ra rằng không có gì là không thể khi bạn đủ quyết tâm.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư