Mình còn nhớ, mình đọc đầu tiên quyển be bé mà từ tập 6 đã không còn xuất bản nữa, đó cũng là một trong những quyển sách đầu tiên của mình, và thực sự thì Harry Potter đã đưa mình đến với thế giới văn học, đã khơi trong mình tình yêu văn chương. Mình đọc Harry Potter lần đầu tiên năm lớp 2, tức năm 2002, cách đây đã 10 năm. Đứa trẻ trong mình lúc ấy không biết văn học là gì, chỉ biết rằng, mổi khi đọc, những diễn biến của nhân vật hiện lên, rõ ràng trong đầu mình, thú vị như xem một bộ phim. Và thế là yêu, thế là ghiền thôi. Tình yêu ấy, kéo dài đã 10 năm, và có lẽ, sẽ còn dài nữa về sau này.
Harry, năm đầu tiên bước vào học viện, là một cậu bé 11 tuổi, ngơ ngác giữa sảnh đường hàng trăm người. Những lo lắng của Harry, mình cũng từng một lần trải qua, sợ sự nhầm lẫn, sợ phải quay trở lại từ đầu, sợ những gì mình làm là bao đồng nhưng vẫn muốn đâm đầu vào. Có lẽ vì vậy, mình rất thương cậu Harry 11 tuổi, cậu bé nổi tiếng trong thế giới “của cậu” nhưng… 11 tuổi, cùng 2 người bạn thân, Harry đã vượt qua bao khó khăn của năm học đầu tiên và đã khám phá ra được những bí mật ẩn sâu trong tòa lâu đài. Cậu, 11 tuổi, đối mặt và vượt qua Voldermort, giành lấy sự sống của mình, và có thể, là cho cả thế giới Nói như vậy, tất nhiên không phải là để tâng bốc Harry đến tận mây xanh, chỉ là điểm lại một chút tập một, năm đầu tiên của Harry ở Hogwarts. Tập một, chắc không phải là tập đỉnh nhất, nhưng có lẽ, là tập mà mình luôn cười khi nhắc đến. Nó trong trẻo lắm, nó là cuộc phiêu lưu của các bạn nhỏ trong pháp thuật, và nó cũng mở đầu cho một tình bạn dài đến nhiều năm sau đó. Đến tận bây giờ, mổi khi buồn, mình vẫn tìm đến Harry Potter và hòn đá phù thủy, để cười một chút, và để tin rằng: thiện thắng tà, cái tốt sẽ lên ngôi khi người ta đấu tranh cho nó đúng mực, và trên thế gian, có một điều tuyệt diệu được gọi là tình bạn. Ít nhất, đó chính là thông điệp mà mình cảm nhận được.