What I fear the most is probably the last 11 years. Then I could climb the stairs without arms and play with you guys. A little bit of something must come: I fell down the stairs and blew my head. Leaking the floor was still in a daze and the first feeling was like I wanted to explode. I then cried but couldn't cry because of the pain; must have lost a lot of blood. and in the end you gave it to me. The hospital, according to my mother, had to be transfused to heal because I lost too much blood Since that was the time I couldn't forget
Dịch
Điều tôi sợ nhất có lẽ là lần cách đây 11 năm. Lúc đó tôi có thể leo lên cầu thang không có tay và đùa giỡn cùng các anh. Chút cùng chuyện gì thì cũng phải đến: tôi ngã cầu thang toạc máu đầu Rò rỉ sàn nhớlúc đó còn lơ mơ và cảm giác đầu tiên như muốn nổ tung. Sau đó tôi khóc lên nhưng không thể nào khóc được vì đau; chắc mất nhiều máu.và cuối cùng khi bác đưa cho tôi. bệnh viện, theo mẹ kể lại lúc đó, phải truyền vào mình thì mới khỏi vì mình mất quá nhiều máu Từ đó chính là lần mình không quên được