- "Khi bạn quá thương nhớ một người đã ra đi, người đó sẽ trở về trong giấc mơ của bạn". Tôi đã từng đọc câu này ở đâu đó và thấy cũng đúng thật vì tôi đã từng bắt gặp bà ngoại trong giấc mơ của mình. Ngoại là người chăm tôi từ bé vì bố mẹ tôi phải đi làm xa bởi vậy tình cảm sâu nặng không diễn tả được bằng lời. Ngày ngoại đi xa mãi, tôi cứ bần thần, cảm giác như mình mất đi một nửa linh hồn. Thời gian thấm thoát đã ba năm, tôi cũng quen với cuộc sống thiếu bà. Nhưng mới đây vào ngày giỗ, vì quá mệt nên vừa đặt lưng xuống giường tôi ngủ ngay và bà nhẹ nhàng bước vào mộng mị của tôi. Tôi thấy mình đang đứng giữa khu vườn mà hồi còn sống ngoại đã dày công chăm sóc. Cây nào cây nấy tươi tốt, xào xạc trong gió và nắng. Rồi từ xa tôi thấy bóng lưng còng còng của ai đó đang nặng nề xách những thùng nước múc dưới ao lên. Tôi thốt lên trong đầu "A, ngoại!" rồi vội vàng chạy lại giúp bà. Bà mỉm cười, vẫn là một nụ cười hiền hậu và ấm áp. Hai bà cháu cùng nhau tưới từng luống rau một. Vừa tưới, bà vừa hỏi tôi: Cháu bà dạo này có khỏe không? Học hành thế nào? Dạ, vẫn bình thường bà ạ. Học kì vừa rồi cháu được học sinh giỏi đấy. Bà ngẩng lên, cười tươi để lộ hàm răng nhuộm đen: Cháu bà giỏi quá nhỉ! Thế bà có nhớ cháu không? Ở nơi mới, bà có vui không ạ?
Bà ngừng tay xoa đầu tôi:
Đương nhiên là rất nhớ đứa cháu yêu quý của bà rồi! Bà trên đấy cũng có rất nhiều người bầu bạn, cháu không cần lo đâu.
Rồi sau khi tưới cây xong, hai bà cháu lại cùng nhau nhặt cỏ. Có những cây cỏ dai dẳng không chịu bật gốc, tôi với ngoại phải hợp sức mới lôi được chúng lên. Trong lúc tôi đang ngồi nghỉ dưới gốc cây nhãn, tôi lại thấy bà đang lúi húi hái nào là táo, nhãn, xoài, chẳng mấy chốc đầy ụ cả rổ. Tôi lấy một quả táo, lau qua vào áo rồi cắn một miếng rõ to, cảm nhận được vị ngọt và giòn của nó. Dù trồng nhiều cây ăn quả nhưng ngoại chả mấy khi ăn. Trồng chủ yếu là để có cái hàng ngày chăm sóc cho khuây khỏa và là để làm quà cho con cháu. Những cơn gió mát lành đã làm dịu đi sự nóng bức và mệt mỏi khi làm vườn của hai bà cháu. Nằm dưới gốc nhãn, tôi mơ màng hỏi bà:
Cây nhãn này trồng từ bao giờ bà nhỉ?
Cũng lâu rồi, từ hồi cháu lên mười. Giờ nó đã cao lớn vậy rồi. Y như cháu bà cũng lớn nhanh quá vậy...
Rồi tôi lại hỏi bà nhiều cây khác xem chúng được trồng từ bao giờ. Hóa ra là bà vẫn nhớ hết, còn nhớ những kỉ niệm gắn liền với chúng như lần tôi ngã cây ổi, hay lần tôi nằng nặc đòi giữ lại cây na…
Trong khu vườn gắn với tôi từ ngày thơ bé, tôi thực sự muốn giây phút ngưng đọng mãi. Tôi ngước lên hỏi bà:
Bà ở lại với cháu được không?
Bà ôm tôi vào lòng:
Bà luôn bên cạnh cháu đấy thôi.
Nhưng, bà đã, đã…
Không cháu ạ- bà vội vàng giải thích- bà ở ngay trong trái tim cháu, trong từng mỗi bước đến trường, trong từng cây cỏ của khu vườn này…
Tôi gật gật đầu. Tôi đang định quay lại ôm bà thì bà đã dần dần mờ đi trong một làn sương khói mờ ảo. Tôi vội vã đuổi theo nhưng càng đuổi càng xa.
Rồi tiếng chuông báo thức làm tôi choàng tỉnh. Trời đã sáng và những tia nắng rực rỡ buổi sáng tràn vào căn phòng. Sau giấc mơ đó, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ tênh và còn có một chút niềm vui nhè nhẹ. Vì tôi nhận ra bà vẫn luôn bên cạnh và dõi theo tôi.
2
Chúng ta không ai là hoàn hảo. Muốn hoàn thiện bản thân mình phải trải qua nhiều lần mắc lỗi. Lỗi lầm là một phần không thể thiếu của cuộc sống dù nó nặng nề nhưng góp phần giúp con người ta hoàn thiện bản thân nhiều hơn. Lỗi lầm là những hành động sai trái, chưa đúng với chuẩn mực mà chúng ta do vô tình hoặc cố ý gây ra cho người khác để lại hậu quả tiêu cực theo nhiều mức độ khác nhau khiến người đó không vui thậm chí là phẫn nộ. Ai trong cuộc sống cũng sẽ mắc phải lỗi lầm, quan trọng là sau những lỗi lầm ấy ta có rút ra được bài học và khắc phục nó hay không. Xin lỗi khi ta làm sai và cảm ơn khi ta được giúp đỡ là một phép lịch sự tối thiểu thể hiện đạo đức của con người đồng thời khiến người khác tôn trọng ta hơn. Trong cuộc sống sẽ không tránh khỏi những lúc mắc sai lầm và những lúc mình rơi vào hoàn cảnh éo le được người khác giúp đỡ, chính vì thế chúng ta cần thể hiện thái độ hối hận hoặc biết ơn với họ; đồng thời rút kinh nghiệm cho bản thân cũng như sửa đổi và tự đúc rút bài học cho mình. Nếu xã hội ai cũng biết nói cảm ơn và xin lỗi đúng lúc, đúng chỗ, đúng thời điểm thì xã hội này sẽ tốt đẹp hơn, văn minh hơn. Bên cạnh đó, trong xã hội hiện nay vẫn còn nhiều người không biết hoặc không dám thừa nhận lỗi lầm của mình, lại có những người vô cảm, lãnh đạm trước sự giúp đỡ của người khác,… đấy là những con người hèn nhát đáng bị chỉ trích. Là một người trẻ, có nhiều cơ hội đang chờ đón phía trước, chúng ta đừng sợ sai lầm mà hãy cố gắng hết mình trong học tập cũng như rèn luyện bản thân để trở nên hoàn thiện hơn. Ai cũng sẽ mắc lỗi, điều quan trọng là sau những lỗi lầm ấy ta lại rút ra cho bản thân những bài học quý giá để tiến về phía trước. Hãy sống bằng nhiệt huyết và trái tim để thấy cuộc đời luôn ý nghĩa.