Vẻ đẹp tâm hồn như người ta vẫn nói, tuy nó không có hình hài nhưng thực sự sâu xa và bền vững. Bởi vậy, đó là cái đẹp đáng được quý trọng nhất.
Một hôm hai mẹ con đang trò chuyện, con gái nhìn tôi và bảo: Mẹ ơi, mấy bạn con bảo, mẹ không đẹp vì mẹ chẳng bao giờ đánh son phấn, mẹ cũng không bao giờ mặc váy, mỗi lần đến trường đón con, mẹ đều đi xe đạp cà tàng. Đã thế, đôi tay mẹ lại chai sần, nước da của mẹ lại đen đúa. Trong khi mẹ của các bạn, ai cũng trắng trẻo, lại trang điểm, mặc váy, đi xe máy tay ga… Tôi tò mò hỏi: Thế con thấy mẹ thế nào? Trong vẻ ngây thơ nhưng thành thật, con bảo: Với con, mẹ luôn là người đẹp nhất. Con đã nói thế với các bạn. Con còn chỉ ra cho các bạn biết, mẹ đẹp vì mẹ có đôi mắt luôn ánh lên sự yêu thương, có đôi môi luôn nở nụ cười ấm áp, đôi tay mẹ tuy chai sần nhưng đã giúp con thực hiện được những điều con muốn... Nghe con nói, khóe mắt tôi cay xè. Tôi nhận ra trong con cũng đong đầy vẻ đẹp của một tâm hồn trong sáng, yêu thương.
Với tôi, dẫu cuộc sống còn nhiều bộn bề, toan lo thế nhưng tôi vẫn luôn tâm niệm rằng cần phải giáo dục, bồi dưỡng tâm hồn cho con ngay từ khi con còn nhỏ. Sự bao dung, biết đối nhân xử thế, tránh xa được những cám dỗ, những thói hư tật xấu, đó là điều mà bất kì người làm cha làm mẹ nào cũng mong muốn có được ở con trẻ. Và đến lúc này, tôi có quyền tự hào nói rằng, việc mình đã làm cho con là hoàn toàn đúng đắn. Đó là kết quả của những câu chuyện có thật về giá trị cuộc sống, về cách ứng xử và những nghĩa cử cao đẹp tôi đã kể, đã chỉ cho con biết, con thấy. Điều đó đã góp phần nuôi dưỡng con ngày càng lớn khôn, giúp con biết sống san sẻ và yêu thương, sống có trước có sau... Và mẹ luôn tin rằng, người có vẻ đẹp tâm hồn sẽ có được cuộc sống yên vui, hạnh phúc.