Thành Danh Lê Từ
Quê hương yên bình của tôi, nơi tôi trở về sau những chuyến đi xa, luôn đầy ắp những kỷ niệm đáng nhớ. Mỗi trải nghiệm tại đây, dù nhỏ nhất, đều mang đến cho tôi những cảm xúc thú vị và đáng nhớ. Mỗi buổi sáng, khi ánh sáng ban mai vừa len lỏi qua khe cửa, tôi thức dậy sớm, cùng ông đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông. Tiếng chim hót liu lo, hòa quyện với tiếng gió rì rào qua hàng cây, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên. Tôi hít thở hương thơm của bông lúa mới, một mùi hương quen thuộc, gắn liền với tuổi thơ tôi. Bữa cơm mà bà ngoại nấu, mặc dù giản dị nhưng đầy tình yêu thương. Mỗi món ăn, từ món canh cua đồng cho đến món cá kho tộ, đều thể hiện sự tận tâm và tình yêu của bà dành cho gia đình. Những buổi chiều, tôi cùng bạn bè trong xóm đi thả diều, bắt cá ngoài đồng. Những trò chơi giản dị ấy, không chỉ mang lại niềm vui mà còn khắc sâu vào tâm trí tôi những kỷ niệm đẹp. Có một kỷ niệm mà tôi nhớ mãi, đó là khi tôi mười tuổi. Tôi và anh trai tôi, anh ấy tên là Duy.Chúng tôi quyết định đi câu cá,đang câu cá thì nghe thấy tiếng hò reo từ xa. Một nhóm học sinh đang tổ chức cuộc thi bơi lội. Chúng tôi chạy đến và tôi quyết định tham gia. Tôi đã mời anh Duy tham gia, nhưng anh từ chối. Anh từng là nhà vô địch cuộc thi bơi của thành phố, nhưng vì một sự cố, anh đã từ bỏ ước mơ của mình. Cuộc thi bắt đầu, tôi và các đối thủ khác đều cố gắng hết sức. Nhưng rồi tôi cảm thấy chân trái bị tê, tôi không thể bơi tiếp. Tôi nghe thấy tiếng ai đó kêu lên rằng tôi bị chuột rút. Tôi cố gắng vùng vẫy trong nước nhưng không thể bơi tiếp. Trong lúc mê man, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh Duy. Khi tỉnh lại, tôi thấy anh Duy đang ở bên cạnh. Tôi dần hồi phục, mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Họ khen ngợi anh Hoàng vì đã cứu tôi. Tôi cảm ơn anh Duy,và mọi người vì đã cứu tôi. Kỷ niệm này đã làm cho mối quan hệ giữa tôi và anh Duy trở nên thắm thiết hơn. Anh Duy quyết định quay lại tập luyện để chuẩn bị cho cuộc thi bơi sắp tới. Một trải nghiệm nhỏ nhưng đã mang lại nhiều điều tốt đẹp cho chúng tôi. Tôi nhận ra rằng, dù có thế nào, gia đình luôn là nơi để chúng ta trở về, nơi chúng ta tìm thấy sự an ủi và sự yêu thương. Qua câu chuyện này, tôi cũng nhận ra rằng, dù có thế nào, chúng ta cũng không nên từ bỏ ước mơ của mình. Hãy cứ tiếp tục theo đuổi, vì chúng ta không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Có thể, chính những khó khăn, thử thách chúng ta gặp phải, sẽ là động lực để chúng ta vươn lên mạnh mẽ hơn.