Ngày hôm ấy, là sinh nhật bạn. Bữa tiệc ấy có lẽ sẽ rất vui nếu như không có chuyện đó xảy ra. Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi là người đến sớm nhất để giúp bạn trang hoàng tiệc. Sau khi xong việc, tôi lên phòng Trang nghỉ xả hơi và bật nhạc nghe. Khi nằm lên giường, cảm thấy có gì cồm cộm dưới gối, tôi liền lấy ra xem thì ra đó là nhật kí của Trang tranh thủ lúc Trang còn đang ở dưới lầu tôi đọc lướt qua cuốn sổ. Quá chăm chú đọc nên tôi không biết rằng Trang đã đứng đó từ lúc nào. Trang hét thất thanh: “Cậu thật quá đáng!”. Tiếng hét của Trang làm tôi chợt tỉnh, tôi vô cùng sợ hãi và bất ngờ, tay tôi run lên, quyển nhật kí rơi xuống đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi không thể tưởng tượng được. Đôi mắt Trang tức nhận và thật xa cách. Tôi cảm thấy sợ hãi mà không nói lời được lời nào khi thấy trên khuôn mặt bạn là hai hàng nước mắt. Tôi chưa kịp xin lỗi thì Trang đã xuống dưới nhà. Bữa tiệc hôm ấy đã diễn ra nhưng không ai thấy sự xa cách của tôi và Trang. Về nhà tôi suy nghĩ về hành động của mình, tôi tự trách mình tại sao lại tò mò đến vậy ? Tôi giận chính bản thân mình khi đã xem trộm nhật kí riêng tư của bạn. Hôm sau đến lớp tôi đứng trước bạn và nói lời xin lỗi. Thật may là Trang đã tha thứ lỗi lầm này của tôi. Tính hiếu kì đôi lúc làm con người khám phá ra những điều mới lạ nhưng cũng có lúc làm cho con người trở nên xấu xa hơn khi nó biến thành sự tò mò tọc mạch. Mỗi con người đều có 1 góc riêng tư không thể bày tỏ cùng ai và điều đó cần được tôn trọng. Vì vậy lén xem trộm nhật kí của bạn là một hành vi không đúng. Xin mọi người hãy lấy bài học của tôi và hãy tôn trọng những riêng tư của nhau.