Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ xảy ra mà không báo trước để con người có sự chuẩn bị. Và câu chuyện về chia tay người bạn thân nhất của em cũng là một phần bất ngờ ấy của cuộc sống.
Từ ngày còn là hai cô nhóc đeo ba lô đi mẫu giáo đến những ngày mặc đồng phục tiểu học đến trường với vần chữ và con số, hai đứa em luôn đồng hành, sóng vai cùng nhau. Nhưng rồi hành trình ấy lại rẽ đôi khi em phải chia tay An. Để tiện cho công việc của bố mẹ trên tỉnh A, cậu ấy phải theo gia đình chuyển nhà.
Dù đã được bố mẹ thông báo việc này trước đó nhưng em không thể nào tin rằng sắp phải xa người bạn chơi thân từ bé. Từ ngày biết chuyện, khuôn mặt em lúc nào cũng hiện lên nét buồn bã và ỉu xìu như "bánh đa dính nước". Đến ngày chia tay, tình trạng này càng trở nên nặng nề hơn. Buổi sáng hôm ấy, sau khi thức dậy, em lập tức rời giường và đứng bên cửa sổ nhìn sang ngôi nhà bên cạnh. Thấy được không khí ngôi nhà có sự tất bật dọn dẹp đồ đạc, lòng em lại thêm chùng xuống. Không đứng đó thẫn thờ nữa, em nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi chạy qua nhà An. Hôm đó, An mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời cùng chiếc quần kaki màu đen, mái tóc dài màu đen được búi gọn gàng sau đầu càng tôn lên vẻ dịu dàng của bạn ấy. Nhìn An dọn dẹp đồ đạc của mình, trong em lại trào dâng cảm giác buồn bã và muốn đưa tay ngăn cản nhưng không có can đảm. Sau khi ổn định lại cảm xúc, em tiến bước đến bên bạn, hỗ trợ bạn thu dẹp quần áo, sách vở vào vali và túi xách.
Dù có cố gắng tìm cách kéo dài thế nào đi chăng nữa thì giây phút chia ly vẫn sẽ phải đến. Khi cả gia đình An đứng trước cửa và ngắm nhìn ngôi nhà lần cuối - nơi sinh sống, gắn bó bao nhiêu năm, em đã không kìm được xúc động mà chạy đến ôm bạn. Em khóc rất nhiều và thì thầm câu nói không muốn rời xa An. Em cố gắng nín khóc, gắng gượng hỏi An như để xác nhận sự an toàn trong trái tim "Cậu sẽ không quên tớ chứ?". Trong khoảnh khắc ấy, An đã trả lời chắc nịch cùng lời hứa "Không, tớ sẽ không bao giờ quên cậu đâu. Cậu mãi là cô bạn thân nhất của tớ đó". Nghe thấy câu nói ấy, em thấy mình vơi bớt nỗi buồn của buổi chia xa. Em nắm chặt đôi tay của An, cố gắng nở nụ cười trên môi "Chúng mình nhớ phải viết thư hỏi thăm nhau nhé!". Và rồi, trước khi An cùng gia đình lên xe, em đã tặng cho bạn một chiếc vòng tay nhỏ xinh được em làm từ hạt cườm. Chiếc vòng tay đó chính là vòng đôi của chúng em và mãi là minh chứng cho tình bạn đẹp đẽ này.
Ánh nắng không còn nhảy nhót trên những chiếc lá, mặt trời đang từ từ ngả bóng về phía Tây, chiếc xe của gia đình An cũng từ từ lăn bánh trên con đường phía trước rồi biến mất sau khúc ngoặt. Ngày chia tay An - người bạn thân nhất sẽ mãi là kỉ niệm đáng buồn không thể quên trong em.
2. Bài viết mẫu Kể về một lần chia tay một người bạn số 2
Ngày bạn của em chuyển trường và nói lời tạm biệt với em sẽ mãi là kỉ niệm buồn để rồi, mỗi khi nhớ về buổi chia tay ấy, lòng em lại bồi hồi và xúc động.
Nhớ về những ngày đầu tiên của lớp 1, em và Hiền được cô giáo phân chỗ ngồi cùng bàn. Từ những đứa trẻ khóc thút thít khi phải xa bố mẹ tới học trong môi trường mới, tiếp xúc với nhiều bạn bè mới, chúng em không còn xa lạ mà trở nên thân thiết với nhau hơn. Nhưng niềm vui ấy lại chẳng kéo dài được bao lâu khi tới năm học lớp 3, Hiền phải chuyển trường để theo gia đình vào miền Nam sinh sống.
Dù đã được nghe thông báo từ cô giáo và Hiền rất lâu trước đó nhưng em lại không thể tin vào sự thật ấy. Trong lòng em ngổn ngang biết bao cảm xúc, từ buồn bã vì phải xa bạn đến giận hờn vì bạn có thể không trở lại nữa. Em còn lo lắng khi suy nghĩ rằng Hiền có bạn mới sẽ quên đi mình. Mấy tâm trạng tồi tệ ấy cứ "lởn vởn" trong em cho đến ngày chia tay. Hôm ấy, một sáng thứ 6 của mùa thu, trời trong veo, mấy tia nắng còn đang khiêu vũ cùng những chiếc lá vàng trên mấy ngọn cây, Hiền trong tay mẹ tới lớp, tổ chức tiệc chia tay. Vẫn là những thứ bánh kẹo hàng ngày em thích ăn nhưng hôm nay, nó lại trở nên nhạt nhẽo và chán ngấy. Thẫn thờ nhìn bàn tiệc đầy đồ ăn trước mắt, em không kìm được xúc động mà rơi nước mắt. Chạy đến bên Hiền, em dang đôi tay bé nhỏ và ôm bạn vào lòng, thủ thỉ bên tai bạn câu nói "Cậu có bạn mới nhưng không được quên mình nha". Trong khoảnh khắc ấy, Hiền đã siết chặt đôi tay, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của em để em ngừng nấc cụt vì khóc quá nhiều. Cậu ấy nhỏ nhẹ đáp lại với lời hứa "Làm sao mình có thể quên được cậu cơ chứ. Mình còn định liên lạc với cậu qua thư đó. Sau này chúng mình lớn hơn thì có thể liên lạc qua điện thoại nè". Nghe thấy câu nói ấy, cảm xúc buồn bã trong em đã với bớt không ít. Trước khi Hiền cùng mẹ rời trường về nhà, em và cô giáo cùng các bạn trong lớp đã cùng nhau chụp một tấm ảnh kỉ niệm. Không chỉ vậy, em còn tự tay làm một khung ảnh có ảnh của hai đứa để tặng cho bạn. Mong rằng mỗi khi nhìn thấy qua món quà này, Hiền sẽ nhớ về em.
Mặc dù câu chuyện đã xảy ra từ rất nhiều năm về trước nhưng em vẫn không thể quên khoảnh khắc chia tay ấy. Với em, Hiền sẽ mãi là cô bạn thân nhất của em.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |