Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kỷ niệm đẹp nhất của em về tình bạn học trò

Kỷ niệm đẹp nhất của em về tình bạn học trò
3 trả lời
Hỏi chi tiết
630
2
1
Hải
06/11/2022 21:19:39
+5đ tặng

Ai trong chúng ta cũng bước qua quãng đời học sinh với bao hoài niệm. Tuổi học trò trong ta là kỉ niệm về thầy cô, bạn bè mến thương. Còn tôi, tôi nhớ mãi kỉ niệm về Mai- người bạn thân của tôi suốt những năm tháng cấp hai. Mai và món quà sinh nhật bất ngờ của bạn khiến tôi nhớ mãi không quên.

Mai và tôi đã là những người bạn từ thuở mẫu giáo. Vì nhà hai đứa khá gần nhau nên chúng tôi thường xuyên cùng đi học, cùng chơi và rồi cùng lớn lên như thế. Thời gian như thoi đưa làm tình cảm hai đứa thêm khăng khít. Tôi vô cùng yêu quý và trân trọng Mai. Thỉnh thoảng giữa chúng tôi cũng xảy ra cãi vã nhưng rồi tất cả đều trôi đi thật nhanh vì không ai trong chúng tôi có thể chơi đùa mà thiếu đi đối phương. 

Đó là một ngày đông lạnh. Gió rét từng cơn thổi đến làm tôi chỉ muốn co mình trong chăn. Nhưng tôi đã bật dậy thật nhanh để đi học và hơn hết vì tôi háo hức- hôm nay là sinh nhật của tôi. Bố mẹ không chúc mừng sinh nhật tôi như năm trước bằng một cái ôm sáng sớm. Tôi thấy bố mẹ đều đang bận bịu với đủ thứ việc nên tôi cũng hiểu. Tiếng ới gọi của Mai từ cổng thúc giục tôi phải thật nhanh nhẹn. Tôi như một chú gấu trong những lớp áo chạy đến bên Mai và hai đứa tung tăng đến trường. Tôi đã rất chờ, rất chờ lời chúc mừng sinh nhật của Mai. Vậy mà cả con đường dài đến trường qua rồi, những tiết học cũng qua. Bao nhiêu dịp để Mai nói lời chúc mừng sinh nhật với tôi mà bạn không nói. Tôi rầu rĩ nằm bò trên bàn! Nhìn ngắm cảnh vật xung quanh đang co ro chiếc cái lạnh của ngày đông, tôi cũng buồn lắm. Thì ra, thì ra tôi bị bỏ rơi thật rồi. Sinh nhật tôi mà không một ai nhớ đến cả. Tôi buồn và ảo não suốt cả sáng, cả trưa ăn bán trú và cả những tiết học buổi chiều hôm đó, tôi không tài nào cất nổi tiếng cười nói như bao hôm.

Tiếng trống trường vang lên, tan hoc rồi! Hòa vào dòng người ra về, tôi kệ Mai và đi trước, tôi đang giận bạn lắm. Bố mẹ rồi cả Mai nữa, mọi người đều quên đi sinh nhật tôi. Tôi đi về trong lững thững và buồn vì không có Mai đi cùng như mọi hôm. Tôi đang thơ thẩn thì nghe tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng gọi: Hoa ơi Hoa ơi đứng lại.  Tôi giật mình quay lại thì nhìn thấy Mai mồ hôi nhễ nhại.  Mai cầm tay tôi và bảo sao cậu đi vội về mà không chờ tớ với.  Mai cứ nhìn tôi khiến tôi thấy hơi có lỗi. Nhưng vì nghĩ bạn đã quên sinh nhật mình nên tôi giận lẫy và chẳng nói chuyện với bạn nữa. Bạn dường như hiểu được tôi nghĩ gì và chỉ cười bảo tôi: Tớ nhớ hôm nay sinh nhật cậu mà, tớ chuẩn bị quà cho Hoa rồi này! Từ trong cặp, Mai lấy ra một hộp nhỏ màu hồng là màu mà những cô bé như tôi lúc này đều rất yêu thích. Lúc đó tôi không chú ý lắm,  chỉ thấy mình trẻ con và xấu xa thế. Tôi không biết nói gì với vai cả vì tôi xấu hổ lắm. Bạn chỉ cười rồi bảo tôi: Hoa nhớ gọi mình đi học đấy. Lúc đấy tôi thấy rất xấu hổ, xấu hổ lắm nên đã chạy về nhà.  Tối nằm trên giường tôi mới nghĩ lại hành động của mình ngày hôm nay sao mà ích kỷ vậy. Tôi mở hộp quà của hoa ra là cuốn sách Doraemon mà tôi đã trông chờ từ rất lâu rồi. Bạn hiểu tôi nên biết rằng niềm đam mê bất tận của tôi với Doraemon. Tôi thích thú với quyển sách vô cùng và mải mê đọc quyển sách. Món quà của Mai cũng là món quà duy nhắt mà tôi nhận được trong dịp sinh nhật năm ấy!

Từng trang sách Doraemon tôi đọc  đều gửi gắm tình cảm của Mai với tôi. Tôi trân trọng lắm và với tôi nó trở thành kỷ niệm đẹp. Tôi không nghĩ rằng đôi khi mình cũng trẻ con và đầy xấu tính. Suýt nữa thôi thì giữa chúng tôi đã có một hàng rào của khoảng cách thật lớn, thật lớn! Doraemon ngày ấy đến giờ vẫn ở bên tôi, cùng tôi đồng hành trên mọi chặng đường và thật may mắn trên  hành trình cuộc đời của tôi vẫn có Mai- người bạn thân yêu. Người bạn có thể bao dung cho cái ích kỷ, cho cái trẻ con của tôi để cùng ở bên tôi mỗi ngày và giúp tôi vực dậy tinh thần sau bao khó khăn.

Tôi yêu món quà sinh nhật, yêu Mai và yêu vô cùng kỉ niệm ấy. Kỉ niệm đẹp của tuổi học trò về một lần giận dỗi đầy trẻ con. Nhưng chính sau câu chuyện đó, tình cảm của chúng tôi thêm gắn kết và yêu thương nhau hơn mỗi ngày! 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Trường An
06/11/2022 21:19:49
+4đ tặng

Văn mẫu kể về 1 kỉ niệm đáng nhớ về người bạn thân sẽ giúp các em học sinh tham khảo được bố cục và những nội nội dung cơ bản của dạng đề văn này.

An và em vốn gần nhà nha, đứa ở đầu thôn, đứa ở cuối thôn. Từ nhỏ, suốt lớp mẫu giáo đến bây giờ, chúng em đã chung lớp, chung trường. Thân nhau là vậy nhưng khó trách có lúc xích mích.

Đầu năm học trước, lớp em bỗng dưng có một bạn gái xinh xắn chuyển vào tên là Thu. Thu rất điệu, lúc cười trông rất đáng yêu. Các bạn trong lớp vô cùng yêu thích Thu, ai cũng muốn học và chơi với bạn ấy. Thu cũng rất dễ mến, hoà đồng. Hơn nữa, cô còn xếp cho em và bạn ngồi cạnh nhau, càng có cơ hội tiếp xúc. An ngồi dưới em cũng muốn được nói chuyện cùng. Ban đầu, Thu đến lớp lúc nào cũng cho em đồ ăn, cho em xem những tập nhãn vở, chiếc bút đắt tiền. Giờ ra chơi, còn hay kéo em xuống sân trường trò chuyện. Em thích lắm có thể kết bạn cùng Thu.

Trước khi Thu đến, em với An vốn là bạn như hình với bóng, nhưng từ khi Thu và em chơi với nhau. An như bị tách biệt, bạn không còn hay cười đùa, mỗi giờ ra chơi đều ngồi trong lớp học. Mới đầu, em rất áy náy nhưng vì mải vui mà em quên béng mất chúng em đã chúng em đã từng thân thiết với nhau thế nào. Tình hình cứ tiếp diễn vậy cho đến hai tuần sau, giữa em và Thu cứ như có một bức tường xa lạ đang lớn dần, không còn cuộc trò chuyện vui đùa, không cùng đường về, không cùng hăng hái phát biểu.

Trong tiết học Toán hôm đó,, cô giáo dường như cảm nhận thấy không khí khác lạ giữa hai người, cô vui vẻ nói đùa :Dạo này không thấy Lan và An cùng nhau tranh luận nhỉ?. Em gượng cười, vì ngồi đằng trước nên không thể thấy được vẻ mặt của An lúc đó. Thu cũng có nhiều bạn hơn, hay tụ tập chung cả đám đi chơi, nhưng những lúc ngồi như vậy, em lại thấy lạc long, bơ vơ, không còn vui tươi như trước. Em về nhà vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc nhận ra con đường đi một mình chẳng có gì vui nếu thiếu An.

Ngay tối hôm đó, em đến nhà An, nói với bạn rằng em đã rất nhớ bạn và xin lỗi An vì tất cả những hành động vô trách nhiệm với tình bạn, An không hề giận và cũng rất nhớ em. Em đã rất mừng, hai đứa lại càng gắn bó hơn, cả hai đều phấn đấu học tốt để thi vào cùng một trường để có thể gần nhau.

1
0
Phạm Tuyên
06/11/2022 21:20:15

Ai trogn chúng ta cũng bước qua quãng đời học sinh với bao hoài niệm. Tuổi học trò trong ta là kỉ niệm về thầy cô, bạn bè mến thương. Còn tôi, tôi nhớ mãi kỉ niệm về Mai- người bạn thân của tôi suốt những năm tháng cấp hai. Mai và món quà sinh nhật bất ngờ của bạn khiến tôi nhớ mãi không quên.

Mai và tôi đã là những người bạn từ thuở mẫu giáo. Vì nhà hai đứa khá gần nhau nên chúng tôi thường xuyên cùng đi học, cùng chơi và rồi cùng lớn lên như thế. Thời gian như thoi đưa làm tình cảm hai đứa thêm khăng khít. Tôi vô cùng yêu quý và trân trọng Mai. Thỉnh thoảng giữa chúng tôi cũng xảy ra cãi vã nhưng rồi tất cả đều trôi đi thật nhanh vì không ai trong chúng tôi có thể chơi đùa mà thiếu đi đối phương. 

Đó là một ngày đông lạnh. Gió rét từng cơn thổi đến làm tôi chỉ muốn co mình trong chăn. Nhưng tôi đã bật dậy thật nhanh để đi học và hơn hết vì tôi háo hức- hôm nay là sinh nhật của tôi. Bố mẹ không chúc mừng sinh nhật tôi như năm trước bằng một cái ôm sáng sớm. Tôi thấy bố mẹ đều đang bận bịu với đủ thứ việc nên tôi cũng hiểu. Tiếng ới gọi của Mai từ cổng thúc giục tôi phải thật nhanh nhẹn. Tôi như một chú gấu trong những lớp áo chạy đến bên Mai và hai đứa tung tăng đến trường. Tôi đã rất chờ, rất chờ lời chúc mừng sinh nhật của Mai. Vậy mà cả con đường dài đến trường qua rồi, những tiết học cũng qua. Bao nhiêu dịp để Mai nói lời chúc mừng sinh nhật với tôi mà bạn không nói. Tôi rầu rĩ nằm bò trên bàn! Nhìn ngắm cảnh vật xung quanh đang co ro chiếc cái lạnh của ngày đông, tôi cũng buồn lắm. Thì ra, thì ra tôi bị bỏ rơi thật rồi. Sinh nhật tôi mà không một ai nhớ đến cả. Tôi buồn và ảo não suốt cả sáng, cả trưa ăn bán trú và cả những tiết học buổi chiều hôm đó, tôi không tài nào cất nổi tiếng cười nói như bao hôm.

Tiếng trống trường vang lên, tan hoc rồi! Hòa vào dòng người ra về, tôi kệ Mai và đi trước, tôi đang giận bạn lắm. Bố mẹ rồi cả Mai nữa, mọi người đều quên đi sinh nhật tôi. Tôi đi về trong lững thững và buồn vì không có Mai đi cùng như mọi hôm. Tôi đang thơ thẩn thì nghe tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng gọi: Hoa ơi Hoa ơi đứng lại.  Tôi giật mình quay lại thì nhìn thấy Mai mồ hôi nhễ nhại.  Mai cầm tay tôi và bảo sao cậu đi vội về mà không chờ tớ với.  Mai cứ nhìn tôi khiến tôi thấy hơi có lỗi. Nhưng vì nghĩ bạn đã quên sinh nhật mình nên tôi giận lẫy và chẳng nói chuyện với bạn nữa. Bạn dường như hiểu được tôi nghĩ gì và chỉ cười bảo tôi: Tớ nhớ hôm nay sinh nhật cậu mà, tớ chuẩn bị quà cho Hoa rồi này! Từ trong cặp, Mai lấy ra một hộp nhỏ màu hồng là màu mà những cô bé như tôi lúc này đều rất yêu thích. Lúc đó tôi không chú ý lắm,  chỉ thấy mình trẻ con và xấu xa thế. Tôi không biết nói gì với vai cả vì tôi xấu hổ lắm. Bạn chỉ cười rồi bảo tôi: Hoa nhớ gọi mình đi học đấy. Lúc đấy tôi thấy rất xấu hổ, xấu hổ lắm nên đã chạy về nhà.  Tối nằm trên giường tôi mới nghĩ lại hành động của mình ngày hôm nay sao mà ích kỷ vậy. Tôi mở hộp quà của hoa ra là cuốn sách Doraemon mà tôi đã trông chờ từ rất lâu rồi. Bạn hiểu tôi nên biết rằng niềm đam mê bất tận của tôi với Doraemon. Tôi thích thú với quyển sách vô cùng và mải mê đọc quyển sách. Món quà của Mai cũng là món quà duy nhắt mà tôi nhận được trong dịp sinh nhật năm ấy!

Từng trang sách Doraemon tôi đọc  đều gửi gắm tình cảm của Mai với tôi. Tôi trân trọng lắm và với tôi nó trở thành kỷ niệm đẹp. Tôi không nghĩ rằng đôi khi mình cũng trẻ con và đầy xấu tính. Suýt nữa thôi thì giữa chúng tôi đã có một hàng rào của khoảng cách thật lớn, thật lớn! Doraemon ngày ấy đến giờ vẫn ở bên tôi, cùng tôi đồng hành trên mọi chặng đường và thật may mắn trên  hành trình cuộc đời của tôi vẫn có Mai- người bạn thân yêu. Người bạn có thể bao dung cho cái ích kỷ, cho cái trẻ con của tôi để cùng ở bên tôi mỗi ngày và giúp tôi vực dậy tinh thần sau bao khó khăn.

Tôi yêu món quà sinh nhật, yêu Mai và yêu vô cùng kỉ niệm ấy. Kỉ niệm đẹp của tuổi học trò về một lần giận dỗi đầy trẻ con. Nhưng chính sau câu chuyện đó, tình cảm của chúng tôi thêm gắn kết và yêu thương nhau hơn mỗi ngày! 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo