Vừa chạy vừa khóc, màn trời đen làm chị không thấy được cái gì đang ở phía trước chị. Và rồi chị va vào ai đó, hét toán lên trong sự sợ hãi, bằng cả trái tim người mẹ chị biết người đang đứng trước chị là ai. Không ai khác chính là đứa con chị đứt ruột đẻ ra và cũng chính chị ngầm ngùi bán nó đi. Nhưng nhưng sao nó lại ở nơi này cơ chứ? Muôn vàn câu hỏi ấp đến chị, như một phản xạ tự nhiên chị hét lên
... Bừng tỉnh giất, ôi chao, tất cả chỉ là một giấc mơ thôi! Hai đứa con chị vẫn ngồi đó, ngồi cạnh chị, còn anh dâu - chồng chị đâu? Bóng dáng ấy vẫn đang thu mình nơi góc bếp và lặng lẽ mang lên cho chị bát cháo gạo còn nghi ngút khói. Bấy giờ, chị không nhận ra đâu là thật đâu là mơ nữa, nhưng dù mơ hay thật thì đó cũng là điều khiếp đảm, xé nát tâm can chị.