Từ tiểu học lên hết cấp ba, mình chẳng bao giờ gây thù chuốc oán với ai cả vì mình rất ngại va chạm. Nhớ năm lớp 7, cùng xã có thằng bạn rất hay trêu mình béo và thậm chí body shaming mình bằng những lời lẽ tục tĩu. Mỗi khi tan học cậu ta lại tự ý lấy xe đạp của mình và treo ngược lên thành sắt của lán xe. Trưa nào cũng phải vất vả lắm mới cho xuống được. Mình không dám nói với ai, chỉ biết tức đến mức đau hết cả cổ họng vì kìm nén. Nhưng không khóc được vì không thể khóc trước mặt người khác. Sau một vài lần như vậy, em họ mình biết được. Nó nổi điên lên và quát mình: “Sao chị không bảo em, em cho nó một trận!”. Mình trong lòng như được giải tỏa nhưng sợ nó đánh cậu bạn kia thì tội nghiệp. Mình có ngăn, nhưng không làm gì được vì nó vốn là đứa nói là làm. Hôm sau, và từ đó trở đi cậu bạn kia không dám trêu mình nữa. Hỏi ra mới biết, cậu ta được nhận một cái tát và một vài lời đe…
Nghĩ lại thì không nhất thiết khiến cậu ta như vậy. Tuy nhiên, ích kỷ một chút thì mình nghĩ không phải cơn giận nào cũng là xấu. Giận dữ là để phục vụ cho mục đích sức khỏe, bằng cách bảo vệ bản thân khỏi sự bạo hành hay những điều sai trái. Ít ra cũng là cái giá cho việc đã quá xem nhẹ giá trị của mình.
Mình thuộc type người rất ít khi bộc lộ cảm xúc thật. Có những lúc mình trông giống như kiểu chẳng quan tâm, nhưng kỳ thực trong lòng lại chẳng thể yên được. Đôi lúc tự hỏi bản thân tại sao lại phải làm như vậy. Mình nhận thấy mình quá quan tâm đến cảm xúc người khác và nghĩ rằng bản thân mình nên kiềm chế một chút. Tuy nhiên, khi mình kìm nén cảm xúc tự nhiên, sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến cảm xúc và mối quan hệ của mình với những người xung quanh. Và đôi khi, chính việc mình nghĩ là đúng lại đẩy mình vào bước đường cùng khiến mọi thứ vỡ nát.
Mẹ từng kể với mình câu chuyện về chiếc móng tay ngón áp út bị vỡ, trông nó có vẻ khá đau. Lúc đó tại mẹ trốn học ở nhà đi bắt cua mà anh (bác mình) lấy mâm đồng vạng vào khiến nó biến dạng luôn. Mình sốc và tự hỏi tại sao lại có thể làm như vậy với mẹ. Mẹ mình bảo, tại anh thương, không muốn mẹ ở nhà vất vả nên bắt đi học lấy cái chữ, mà mẹ bướng không nghe lời thế là anh giận quá đánh cho. Đến giờ đã bao nhiêu năm rồi mà thi thoảng vẫn thấy mẹ xuýt xoa…
Mình để ý, nếu nhận thấy ai đó làm mình tổn thương, mình sẽ cảm thấy tức giận, nhịp tim tăng lên, mặt nóng và tai đỏ hơn. Cơn giận đó nhắc nhở mình phải đối đầu với người kia hoặc ngừng hành động tự làm tổn thương theo một cách nào đó. Nói cách khác, một là chuẩn bị chiến đấu, hai là trốn chạy.
Và mình thường là trốn chạy.
Tệ ghê !