Chiếc võng của bố là một trong những bài thơ nằm sâu trong tâm thức tôi từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành. Thời gian trôi đi, nhiều thứ trong ký ức có thể bị xóa nhòa nhưng Chiếc võng của bố thì vẫn vẹn nguyên và thỉnh thoảng cứ vang lên trong tâm trí mỗi lần nhớ cha, nhớ tuổi thơ:
"Hôm ở chiến trường về
Bố cho em chiếc võng
Võng xanh màu lá cây
Dập dìu như cánh sóng
Em nằm trên chiếc võng
Êm như tay bố nâng
Đung đưa chiếc võng kể
Chuyện đêm bố vượt rừng
Em thấy cả trời sao
Xuyên qua từng kẽ lá
Em thấy cơn mưa rào
Ướt tiếng cười của bố
Trăng treo ngoài cửa sổ
Có phải trăng Trường Sơn
Võng mang hơi ấm bố
Ru đời em lớn khôn."
(Phan Thế Cải)
Bài thơ được làm bằng thể thơ 5 chữ, rất dễ thuộc nhưng cũng rất khác những bài thơ 5 chữ khác là nhịp điệu bài thơ rất chậm rãi, tình cảm. Có cảm giác những câu thơ ấy không hề rời nhau mà cứ quyến luyến, quyện lẫn vào nhau trong mạch cảm xúc mềm mại, trong sáng. Đó là lời tâm tình của một đứa trẻ nhạy cảm và tinh tế.
Trí tưởng tượng phong phú của tác giả đã đẩy những tình cảm của con với người bố – chiến sỹ lên một cung bậc khác. Với nghệ thuật nhân cách hóa – Đung đưa chiếc võng kể/ Chuyện đêm bố vượt rừng, tác giả đã đạt đến sự thành công tuyệt đối trong việc lay thức tâm hồn độc giả. Những chiếc võng Trường Sơn đã theo các ông bố ra chiến trường, là chiếc giường di động, là chiếc lán che mỗi lần nghỉ ngơi trên đường hành quân nên chiếc võng cũng là nơi ghi dấu rất nhiều kỷ niệm.
Cảm nhận được điều đó nên tác giả Phan Thế Cải đã nhân cách hóa, thay lời người bố bằng lời chiếc võng. Bởi vậy, chiếc võng vô hình trung là nhân chứng cho những tháng ngày chiến đấu vất vả, hiểm nguy của bố. Để từ những giấc ngủ êm êm trên cánh võng, đứa trẻ thấm nhận rõ hơn nỗi gian lao của cha mình: Em thấy cả trời sao/ Xuyên qua từng kẽ lá/ Em thấy cơn mưa rào/ Ướt tiếng cười của bố. Và cũng từ chiếc võng, đứa trẻ ý thức được đầy đủ hơn công lao trời biển của những người như bố mình.
Câu kết bài thơ Võng mang hơi ấm bố/ Ru đời em lớn khôn vừa thể hiện tình cảm trân trọng với chiếc võng – món quà của bố, vừa thể hiện sự biết ơn, ngưỡng mộ những người như bố đã chiến đấu quên mình để mang ánh trăng hòa bình về cho Tổ quốc, cho thế hệ trẻ.
Tôi cũng có chiếc võng dù màu xanh lá cây ấy và cũng đã có những năm tháng tuổi thơ được chiếc võng ru êm êm giấc ngủ, được lớn khôn hơn lên qua những kỷ niệm chiến trường gian khổ. Và bài thơ Chiếc võng của bố của tác giả Phan Thế Cải đã trở thành tiếng lòng tôi muốn gửi đến cha. Chắc hẳn nhiều người cũng có những dấu ấn giống tôi về bài thơ này.