Chủ nhật tuần trước, khi ở gần nhà em có một cuộc triển lãm những bức tranh vẽ về cảnh đẹp Hà Nội, em cùng bạn đến để tham quan. Trong đó, em ấn tượng nhất với bức tranh vẽ cảnh hồ Gươm buổi sớm. Bức tranh sơn dầu như khắc họa hết thảy mọi vẻ đẹp vừa cổ kính, vừa mơ mộng của hồ Gươm buổi sớm. Hàng cây ven hồ ken những tán lá dày thành tầng bậc lớp lan, tỏa lên một màu xanh mướt. Hàng cây ấy được người họa sĩ tài ba điểm chấm vài nét trông như rì rào, như xôn xao trong nắng sớm. Hàng liễu ven bờ rủ bóng xuống mặt hồ như nét mi của người thiếu nữ. Mặt hồ xao động, gợn sóng. Nổi bật giữa làn nước biếc của hồ Gươm là Tháp Rùa cổ kính, nơi được coi là trái tim của đất Hà Thành. Lớp sơn bên ngoài tháp đã tróc bở, người họa sĩ đã khéo léo điểm xuyết vào tháp những lớp rêu phong tạo vẻ đẹp cổ kính cho tháp. Làn sương khói bảng lảng làm tăng thêm vẻ mơ mộng cho bức tranh, khiến nó vừa như sự kết hợp giữa nét đẹp cổ vừa có cái gì đó đầy mơ mảng. Đường nét, màu sắc của bức tranh hài hòa đến nỗi khi ngắm nhìn nó, người xem có thể cảm nhận được hết thảy cái hồn, cái thần của bức tranh. Chắc hẳn người nghệ sĩ phải yêu Hà Nội nhiều lắm, phải dành nhiều tình cảm gắn bó lắm cho nó thì mới có thể họa nên một bức tranh đẹp như vậy. Em ngắm nhìn bức tranh mà cũng bồi hồi, xao xuyến trước vẻ đẹp mà nó mang đến. Em càng thêm yêu Hà Nội hơn, yêu nơi mình đã sinh ra và lớn lên, yêu mảnh đất thủ đô văn hiến ngàn đời.