Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đóng vai nhân vật bé Thu để kể lại đoạn từ lúc gặp anh Sáu đến lúc chia tay anh Sáu lên đường

Đóng vai nhân vật bé thu để kể lại đoạn từ lúc gặp anh sáu đến lúc chia tay anh sáu lên đường
2 trả lời
Hỏi chi tiết
198
1
0
Sayyy hiiii
15/12/2022 14:57:02
+5đ tặng

Tôi là Thu, tôi được sinh ra và lớn lên trong thời chiến tranh chống Mỹ. Nhưng vì nhỏ quá nên mọi sự việc mà tôi biết được thì đều là qua lời kể của má tôi. Khi tôi vừa 1 tuổi thì ba tôi đã lên đường ra chiến trường. Vì vậy, những năm tháng thơ ấu, tôi chỉ biết được hình bóng của cha qua tấm hình mà mẹ đưa cho tôi. Hình bóng của cha trong tấm hình đó khắc ghi trong tâm trí non nớt của tôi suốt 8 năm ròng rã xa ba. Thi thoảng, tôi vẫn thường nghe mẹ kể những chuyện nơi chiến trường của ba. Lòng tôi tràn ngập tự hào về người ba của mình. Và rồi, khi tôi lên 8, ba tôi đã được nghỉ phép về nhà mấy hôm.

Khi tôi biết tin, tôi thực sự cảm thấy nao nức, hồi hộp về khoảnh khắc được gặp ba. Lòng tôi tràn ngập sung sướng khi sắp được gặp máu mủ ruột thịt của mình sau 8 năm xa cách dài đằng đẵng. Và rồi, khác với sự mong ngóng của tôi, người xuất hiện trên mặt tôi là một người đàn ông mặc áo lính có thân hình khá giống với ba tôi. Tuy nhiên, điều làm tôi ngần ngại nhất đó là trên mặt ông ấy có một vết sẹo dài trông rất sợ. Vì vậy, khi người đàn ông đó nói to với tôi bằng sự sung sướn:"Ba đây con!", tôi đã quá bất ngờ, bàng hoàng vì thấy không giống với ba trong ảnh của mình. Tôi sợ mình nhận nhầm ba, vì tôi quá yêu ba của mình, người ba mà tôi vẫn ôm ấp qua bức ảnh, ấp ủ tình thương và đợi chờ đến ngày được gặp lại ba. Vậy nên, tôi đã nhất quyết không nhận người ấy là ba, không phải vì tôi hư mà tôi quá yêu ba của mình nên tôi cần thời gian để có thể nhận diện được cha thật của mình sau bao ngày xa cách. Trong mấy ngày ấy, có lần má dọa đánh tôi để bắt tôi gọi người ấy là ba nhưng tôi vẫn nhất quyết không nghe. Vì trong lòng tôi đang có sự đấu tranh dữ dội nên tôi từ chối nhận ông ấy là ba mình. Trong những ngày ông ở nhà, tôi đã nói trống không, từ chối mọi sự quan tâm của ông ấy và nhất quyết không gọi ông ấy là ba mình. Sự việc mà làm tôi nhớ mãi là có 1 hôm, do tôi hất văng cái trứng cá ông ấy gắp thế là bị ông ta đánh 1 cái vào mông còn lớn tiếng mắng: "Sao mày cứng đầu quá vậy hả?". Tôi đau và ức lắm, tôi biết và hiểu được ông ấy cũng đã đạt đến sự tức giận tột đỉnh. Nhưng tôi chỉ biết cúi gầm mặt, gắp cái trứng bỏ vào chén rôi bỏ sang nhà ngoại. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy giận bản thân mình và thấy thương ba nhiều quá. Sau đó, khi tôi về nhà ngoại, bà kể lại cho tôi nghe về những cái khốc liệt, tàn nhẫn của chiến tranh,những tội ác tày đình của thằng Tây đã làm chia ly hạnh phúc của biết bao gia đình, trong đó có nhà tôi. Quan trọng nhất, bà còn giải thích sự xuất hiện của vết sẹo trên gương mặt của ba tôi. Tôi bắt đầu thấy ân hận và hiểu ra được toàn bộ sự việc về ba của mình. Hôm sau, vào khoảnh khắc mà ba tôi nói :"Thôi, ba đi nghe con!" bằng đôi mắt u buồn. Trong khoảng khắc ấy, tình phụ tử trong tôi bỗng trỗi dậy, tôi thốt lên 1 tiếng: "Ba!" .Tiếng gọi thiêng liêng kìm nén trong trái tim tôi bao lâu nay đã được bộc lộ rồi. Không gian xung quanh như ngưng đọng lại. Mỗi tiếng gọi như làm thời gian ngưng đọng, tất cả mọi người đều sửng sờ. Nhanh như sóc, tôi chạy đến ôm ấp hình hài ba tôi mong nhớ bao lâu nay và hôn khắp người ba. Đau đớn thay, giây phút ba con tôi đoàn tụ cũng lại là phút chia ly, ba lại phải lên đường đi tập kết. Tôi thấy ân hận vì mình đã không nhận ba sớm hơn, tôi không muốn ba đi 1 chút nào, chỉ ước sao thời gian ngừng lại để tôi được tận hưởng nỗi khao khát tình cha 8 năm qua. Tôi đã nhờ ba mua cho mình một cây lược ngà ở lần sau trở về. Tuy nhiên, đó lại là lần cuối mà tôi được gặp ba của mình. Chiếc lược ngà đó cũng không được ba đưa trực tiếp cho tôi mà thông qua một người bạn của ba. Ba tôi đã vĩnh viễn hy sinh, dù đau đớn nhưng tôi tin rằng ba tôi mãi mãi hiện diện bên tôi ở một góc trời bình yên. Ông đã yên nghỉ và hy sinh vì mục đích cao cả là bảo vệ tổ quốc.

Tôi giờ đây đã là một cô tiểu liên tham gia vào cuộc chiến đấu của dân tộc. Tôi luôn mang theo chiếc lược bên mình và tôi sẽ tiếp bước cha mình thành 1 người chiến sỹ giỏi bảo vệ và phục vụ tổ quốc.
  Bài này cô cho mik lm r, mik cop lại ạ
chúc b hc tốt

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Tiến Dũng
15/12/2022 15:23:49
+4đ tặng

Sáng sớm hôm sau, ngoại thức dậy sớm và nói:

– Hôm nay, ba Sáu lại phải lên đường. Con có về chào ba không Thu?

Tôi gật đầu đồng ý và theo ngoại về. Đến nhà, từ ngoài cổng đã thấy rất đông bà con bên nội, bên ngoại. Khác hẳn những ngày trước, sự xuất hiện của tôi không khiến ai chú ý nữa, kể cả ba và má. Ba bận tiếp khách còn má thì chuẩn bị đồ đạc. Tôi thấy mình như bị bỏ rơi, lặng lẽ đứng nép vào cửa, có lúc đông quá thì đứng nép vào góc nhà nhìn mọi người. Tôi lo lắng, không biết có nên chạy lại gọi ba không, ba sắp đi rồi. Nhưng tôi xấu hổ…nên cứ đứng yên.

Đến lúc ba phải đi, ba nhìn quanh tìm kiếm tôi nhưng ba không chạy lại ôm mà chỉ đứng nhìn trìu mến. Lòng tôi xao động, chân tôi muốn chạy thật nhanh đến ôm lấy ba nhưng sao không thể bước. Ba khẽ nói với tôi:

– Thôi! Ba đi nghe con!

Tiếng của ba sao trìu mến vậy. Tiếng nói ấy đã thúc giục tôi:

– Ba…a…a…ba!

Tôi hét lên và chạy đến ôm cổ ba. Tôi ôm ba thật chặt, lòng cảm thấy ấm áp lạ lùng. Tôi thèm được gọi ba, thèm được ôm ba suốt tám năm nay rồi. Nghĩ đến việc ba sắp phải ra đi, tôi sợ hãi, nói trong tiếng khóc:

– Ba! Không cho ba đi nữa! Ba ở nhà với con?

Ba cũng rơm rớm nước mắt và nói:

– Ba đi rồi ba sẽ về với con.

– Không!

Tôi hét lên, tôi không thể để cho ba đi nữa, không thể…Tôi cố sức ôm ghì chặt ba. Mọi người và ngoại dỗ dành, an ủi tôi. Ngoại nói:

– Cháu của ngoại giỏi lắm mà! Cháu để ba cháu đi rồi ba cháu sẽ mua về cho cháu cháu một cây lược.

Biết là không thể giữ được ba nữa, ba tôi là bộ đội còn phải đi chiến đấu, diệt thằng Tây ác ôn nên tôi ôm ba một lần nữa và dặn:

– Lúc về ba mua cho con một cây lược nghe ba!

Tôi quệt nước mắt và vẫy chào tạm biệt cha! Tôi đâu biết rằng đó cũng là lần cuối tôi gặp ba. Trong một lần chiến đấu, ba bị bắn trọng thương và hi sinh. Bác Ba-đồng đội của ba đã trao cho tôi kỉ vật ba dành cho tôi: Chiếc lược ngà trên có khắc dòng chữ: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Nhìn từng nét chữ khắc trên cây lược nhỏ xinh xắn, tôi đã bật khóc, lòng tôi đau đớn. Ba Sáu của tôi đã không còn…

Năm mươi năm đã trôi đi, bé Thu bướng bỉnh ngày nào giờ đã trở thành cựu chiến binh. Năm mươi năm tôi đã cố gắng sống thật tốt để không hổ danh con của ba Sáu, cũng là năm mươi năm tôi nhớ ba khôn nguôi. Với tôi, Chiếc lược ngà sẽ trở thành vật bất li thân, người bạn tri kỉ. Tôi tin rằng, ở thế giới bên kia, ba Sáu sẽ mỉm cười hạnh phúc và tự hào về cô con gái bướng bỉnh ngày nào!

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 9 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo