Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Hôm nay tôi đi học về vẻ mặt vui sướng với ba con mười thi học kì đỏ chói trên tay và trong lòng lâng lâng khó tả. Tôi về nhà cất cặp sách và một lần nữa mang bài ra xem, tôi trào dâng sắp khóc khi nhìn thấy con mười toán. Để được con mười toán này tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn, sự quyết tâm của chính mình để vượt qua cái khó khăn của môn toán.Các bạn biết để có con mười toán, tôi đã phải cố gắng nỗ lực thực thế nào không? Rất, rất lớn và nhiều nhưng không vô nghĩa, tuy tôi đã lớn nhưng tôi vẫn khắc sâu ngày đó ngày mà con mười toán đối với tôi xa vời vợi và là cả một giấc mơ. đó là năm tôi học lớp bốn không những nói chuyện nhiều tôi còn là một học sinh kém toán nhất nhì trong lớp nữa đây!
Những khi có bài tập về nhà đối với tôi quả là khó khăn, trong khi tôi cắn bút suy nghĩ vò đầu về bài toán khó thì bây giờ tôi lại nghĩ: “Chắc giờ này mấy đứa giỏi toán lớp tôi đã làm xong bài một cách dễ dàng rồi ấy chứ!” Lại còn cả những bài kiểm tra nữa, trong khi tụi bạn vui mừng hân hoan với điểm mười toán và được khen khi bố mẹ đón về thì tôi lại làm cho bố mẹ tôi buồn vì điểm kém, lúc đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều và đi đến quyết định lập cho mình một kế hoạch về việc ôn tập toán và quyết tâm bằng mọi giá phải trở thành một học sinh giỏi toán. Nghĩ tưởng dễ thế thôi chứ thực tình bao nhiêu khó khăn đã xảy ra đã làm nhiều lúc tôi nản chí, chẳng hiểu sao mà cứ lúc nào ngồi vào bàn làm toán là đầu óc tôi đã rối bù lên rồi cho dù tôi đã rất cố gắng tập trung suy nghĩ. Những lúc như thế tôi đã rất buồn và khóc, tôi khóc, khóc rất nhiều như thế trong đầu tôi những đám mây màu xám xịt nhưng vừa lúc đó ánh nắng ấm áp, ban mai dịu xuất hiện sau lời nói dịu dàng đầy yêu thương của mẹ làm tan đi đám mây ấy trong đầu tôi: “Cố lên con ạ! Đã nói chỉ là bước đầu thôi mà!” Rồi mẹ như làm tôi thức tỉnh, tôi lau nước mắt và tiếp tục suy nghĩ bài toán đang đợi tôi giải nốt. Tối hôm đó tôi đã thức suốt đêm để suy nghĩ nhưng cuối cùng bài toán khó vẫn chưa được giải ra và sáng hôm sau tôi đến lớp trong tâm trạng rất buồn, thất vọng. Hầu như cả ngày hôm đó tôi chẳng chú ý đến môn học gì cả, thế là một ngày cũng trôi qua cho đến cuối giờ khi cô giữ tôi lại và hỏi, giọng cô ấm áp, thiết tha mà cũng có vẻ lo lắng: “Tiên à! Con bị làm sao thế? Con ốm chăng?” Tôi lặng thinh chẳng nói gì cả và sự im lặng đó đã làm cho cô hiểu ra tất cả, cô đến bên kéo sát tôi lại và hỏi: “Môn toán phải không con? Cố gắng rồi sẽ vượt qua thôi mà!”
Thế rồi buổi chiều hôm đó cô đã giúp tôi hiểu sâu hơn về môn toán, cô còn hướng dẫn tôi cách làm một bài toán phải nghĩ như thế nào hướng giải ra sao, nghe lời cô nói tôi như hiểu thêm ra rất nhiều điều và làm cho tôi bắt đầu có hứng thú với môn toán. Những ngày tiếp sau đó tôi cố gắng chăm chú nghe cô giảng ở lớp, những chỗ nào không hiểu tôi lên xin cô giảng lại đến khi thật hiểu mới thôi, còn về nhà tôi cố gắng làm các bài tập thật chăm chỉ làm đi làm lại rất nhiều lần cho thật thành thạo. Lại có những lúc gặp bài khó nhưng tôi vẫn không nản chí tiếp tục suy nghĩ nhưng nhưng… sao cái toán khó thế nhỉ? Thế là tôi cảm thấy nản, lúc đó mẹ tôi đã đến bên an ủi động viên, gợi ý cho tôi hướng và cách giải của bài toán đó. Niềm vui sướng đã đến với tôi khi tôi đã giải được bài toán khó kể từ khi đối với tôi toán là một môn học cứng nhắc và khô khan. Tôi cẩn thận trình bày vào vở và hồi hộp chờ đến ngày hôm sau để đợi thái độ của cô. Hôm sau tôi rất vui vì được tuyên dương trước lớp là tiến bộ nhiều về môn toán. Một tuần, hai tuần rồi ba tuần trôi qua đi dưới sự động viên của mẹ, của cô mà tôi cảm thấy được sự tiến bộ rõ rệt của mình về môn toán, những bài tập giờ đây đối với tôi thật lí thú và dễ dàng. Còn những chiều đi học về tôi khoe mẹ từ bài kiểm tra lúc đầu là 5, 6, 7 rồi 8, 9, 10 là lúc đó mẹ cùng tôi đều cười sung sướng. Tôi làm được vì tôi có lòng quyết tâm, ý chí vươn lên cho dù có thể tôi không thông minh như các bạn cùng lớp.Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh của tôi bật khóc khi tôi được điểm mười trong giờ kiểm tra toán.
Các bạn ạ! Làm việc gì nếu có lòng quyết tâm thì đều làm được cho dù việc có khó khăn đến mấy đi chăng nữa thì ta vẫn làm được, đúng là: “Có công mài sắt, có ngày nên kim” mà!
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |