Một lần, em đã mắc lỗi với mẹ mà cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ mãi. Hôm đó là ngày chủ nhật, thời tiết rất đẹp và cũng là thời gian em nghỉ học. Em dự định sẽ ở nhà làm bài tập cho tuần tới, nhưng sáng hôm ấy, có một vài bạn trong lớp rủ em đi chơi ở công viên. Ban đầu, em rất phân vân vì biết rằng mình còn rất nhiều bài tập phải hoàn thành. Nhưng cuối cùng, sự hào hứng đã khiến em gật đầu đồng ý.
Em hẹn với các bạn là chỉ đi chơi khoảng một giờ đồng hồ. Nhưng khi đến công viên, em lại thấy vui quá, chơi đến khi trời bắt đầu tối mới nhớ ra là mình đã quên mất việc về nhà. Em chạy thật nhanh về nhà, nhưng khi mở cửa, em thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách với vẻ mặt lo lắng. Mẹ hỏi em tại sao lại về muộn như vậy. Lúc ấy, em cảm thấy trong lòng rất áy náy.
Em đã giải thích với mẹ rằng em đi chơi với bạn, nhưng mẹ không vui. Mẹ nói rằng mẹ đã chờ em, lo lắng không biết em có chuyện gì hay không. Mẹ dạy em rằng không chỉ bài tập, mà việc chăm sóc cảm xúc của người khác cũng rất quan trọng. Mẹ luôn tin tưởng em, và điều đó làm em càng cảm thấy có lỗi hơn.
Sau khi nghe mẹ nói, em đã ngồi xuống và xin lỗi mẹ. Em hứa sẽ không để mẹ lo lắng như vậy nữa. Mẹ đã xoa đầu em và nói rằng ai cũng có khi mắc lỗi, nhưng quan trọng là biết sửa chữa và không để nó lặp lại.
Từ lần đó, em học được bài học quý giá về việc biết sắp xếp thời gian và trách nhiệm với lời hứa của mình. Em đã cố gắng làm bài tập đúng giờ hơn và đã không để mẹ phải lo lắng nữa. Giờ đây, mỗi lần có ý định đi chơi, em luôn suy nghĩ trước và chắc chắn rằng mình đã hoàn thành công việc trước đã. Em cảm ơn mẹ vì đã kiên nhẫn và dạy cho em những điều quan trọng trong cuộc sống.