Chắc chắn quanh chúng ta đều có những người thân yêu để lại cho ta nhiều những ấn tượng và tạo nên ý nghĩa đặc biệt với cuộc đời ta. Với tôi, thì người đặc biệt ấy là mẹ.
Mẹ tôi là một phụ nữ nông dân bình thường nên cả cuộc đời mẹ là con cái, là ruộng đồng. Theo thủ tục nông thôn, mẹ đã kết hôn hồi mười bảy, mười tám. Tuổi xuân, tuổi học nhưng sớm phải kết hôn làm tuổi già dường như ập đến với mẹ nhanh hơn. Gần bốn mươi và mái tóc mẹ đã lốm đốm sợi bạc. Gương mặt mẹ nhiều những tàng nhan và luôn rười rượi buồn. Hốc mắt sâu vì nhiều đêm thao thức lo cho con cháu. Tôi lo cho mẹ và tuổi già của mẹ quá. Mẹ tôi nhỏ người lắm. Gầy guộc là những gì để lại trong tôi ấn tượng về mẹ. Tôi càng thương mẹ hơn vì sự vất vả, lam lũ.
Mẹ và những vất vả trong đời mẹ đã dạy và cho tôi hiểu thế nào là lẽ sống ,là cách sống, là tình yêu thương. Nhọc nhằn, vất vả của mẹ giúp tôi thêm ý thức về tầm quan trọng của sự cố gắng. Làm nông nhọc nhằn, lam lũ, mẹ phấn đấu cả đời mình chỉ vì muốn tôi tốt hơn. Và tôi yêu, biết ơn mẹ nhiều.
Tôi đã từng gặp phải bạo bệnh trong những năm tháng thơ ấu. Để rồi trong chính tháng năm ấy, nhờ có mẹ và bàn tay mẹ vỗ về, tôi vượt qua tát cả. Có nhiều khi mẹ chửi mắng tôi chứ. Nhưng tôi không bao giờ dám cho phép mình hỗn. Tôi hiểu, mẹ là phụ nữ nông dân bình thường. Mẹ chẳng thể lịch sự hay phải đắn đo đôi ba lời chửi. Nhưng mẹ sẽ luôn ấm áp dù tiếng chửi kia thì chưa ngoa. Và, tôi yêu, tôi biết ơn mẹ nhiều.
Cảm ơn mẹ vì đã sinh ra tôi trong đời. Cuộc đời tôi có mẹ, đó là niềm hạnh phúc lớn. Có lẽ, tiếng mẹ ơi, với mọi đứa trẻ đều thiêng liêng, cao quý. Và nếu còn mẹ hôm nay, hãy trân trọng và yêu thương mẹ của mình bạn nhé.