LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Một người thân đã khiến em thay đổi suy nghĩ và tâm hồn

2 trả lời
Hỏi chi tiết
643
2
2
My
04/08/2018 16:33:34
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con "
Quả không sai ! Đằng sau thành công của con cái luôn có cái bóng của cha mẹ.Mẹ-người yêu thương ta vô điều kiện,chăm sóc ,bên cnhj mỗi khicon cần nhất.Thế nhưng không phải người con nào cũng hiểu được điều đó ,như tôi đã từng vậy.
Gia đình tôi vốn không được khá giả như bao gia đình khác.Mỗi ngày ,mẹ tôi phải còng lưng đi xây cũng chỉ kiếm đủ bữa cơm đạm bạc nuôi tôi ăn học .Mẹ luôn bộn bề ,lo toan mọi thứ.Trông mẹ bao giờ cũng thật dơ bẩn ,lôi thôi.Tôi luôn nhìn mẹ với con mắt như thế.
Còn tôi,biết mình không được như con nhà người ta ,nhưng tôi lại sinh tính đua đòi.Cuộc sống nghèo khó khiến tôi chán nản .Tôi ngày càng mảng chơi hơn và tất nhiên kêt quả học tập cũng kém đi .Tôi thường lấy lí do là do mẹ không có đủ tiền cho tôi học thêm như các bạn
Tôi nhớ như in buổi chiều hôm ấy.Tôi đi chơi với lũ bạn về.Đến nhà,chưa thấy mẹ về,mẹ đi đâu vậy nhỉ ?Tôi vào nhà ,quăng cái cặp qua một xó.Vào bếp xem có gì ăn không.Vẫn như thế ,chả có gì ngoài hũ cà muối đã ăn chán.Tôi thấy mình thật bất hạnh.Nhìn sang con Lan nhà bên ,thấy nó đang ăn cơm cùng gia đình ,gì cũng có.Chợt thấy mẹ tôi về,tôi nhăn mặt : "sao lâu thê ạ?con đói quá".Lau đi những giọt mồ hôi ,mẹ tôi bảo :"Mẹ đi làm mệt con về phải nấu ăn cho mẹ chứ ,còn la đói ,mà chiêu nay con đi đâu ,cô giáo bảo con không đến lớp"Tôi tức quá:'Con đi chơi đấy,con không thể sóng trong cái nhà này nữa,thật bất hạnh ,tạ sao mẹ không lo cho con được như con người ta" .Lau những gioitj nước mắt giàn giụa ,tôi vừa chạy ra khỏi nhà.Mẹ tôi ngồi thẫn thờ.Tôi chạy ra một mình ngồi ngoài công viên,buồn lắm!Nước mắt cứ tuôn rơi như thế.Ba tiếng sau,trời đã khuya ,tôi mới mò về(chỉ vì bác bảo vệ bảo tôi về) .Nhưng tôi chỉ nép ngoài cửa.Nhìn vào trong ,thấy mẹ đang đi đi lại lại giữa gian nhà ,tay đang khâu cho tôi cái áo mà tôi trót làm rách hồi chiều .Lúc sau ,thấy mẹ mở tủ ra ,lấy ra một cái hộp .Ồ.Trong đó có mấy tờờ tiền lẻ mà mẹ góp nặt bấy lâu nay .Rồi trên khóe mắt mẹ chảy rahai dòng nước mắt ,tôi cũng nghẹn ngào .Chợt mẹ nhẩm tính rồi than: "Cũng chưa đủ để mua cho con cái xe nó đi học ".Thì ra bấy lâu nay mẹ đi làm vất vả nhưng vẫn lo nghĩ cho tôi rất nhiều
Tôi bước vào nhà,mẹ chạy ra ,lau vội đi những giọt nước mắt .Mẹ ôm tôi vào lòng:"mẹ xin lỗi con ,mẹ xin lỗi".Tôi nghẹn ngào không nói nên lời .Nhưng mẹ ơi,con mới là người sai nhiều nhất.Đáng lẽ càng nghèo khó thì con phải cố gắng để đỡ đần mẹ .Con xin lỗi
Sáng hôm sau,tôi đến lớp sớm hơn ,chăm chỉ học tập như ngày xưa .Về nhà ,vẫn phụ mẹ việc nhà .Tôi sẽ sửa chữa những lỗi lầm mà tôi gây nên .Sống là một con người tốt để không phụ lòng mẹ tôi ,một người đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ và tâm hồn

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
2
Quỳnh Anh Đỗ
05/08/2018 07:47:42

Trong gia đình, tôi là người nhỏ nhất nên luôn được mọi người bên ngoại yêu chiều. Hầu như mỗi lần về ngoại chơi, tôi không phải làm gì hết, chỉ ngồi đó chơi là được rồi. Trái lại với sự yêu chiều ờ bên ngoại, bên nhà nội hình như không mấy ai ưa tôi cả. Tôi không biết vì sao nhưng chắc là tại cái sự yêu chiều đã được nhằm vào em trai họ của tôi.

Cứ mồi lần có gì hay, tôi định chơi thì mấy cô lại không cho tôi chơi. Họ nói là tôi hậu đậu mất công chơi lại hư. Họ luôn nói tôi thụ động, hậu đậu, học không giỏi bằng em họ tôi. Dù hay bị la mắng, bị chê này nọ nhưng tôi không để điều đó làm cho tôi buồn, vì cha mẹ tôi luôn luôn ủng hộ tôi, yêu thương tôi. Tôi lấy điều đó làm động lực để tôi chứng minh cho mọi người thấy tôi không hậu đậu, thụ động, học kém.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cái tên gọi “con bé hậu đậu” giờ cũng không còn nữa. Thay vào đó là những lời khen. Tôi không còn là con bé hậu đậu hay bị chê cười nữa mà bây giờ tôi đã là một học sinh lớp tám rồi đấy!

Cha từng nói với tôi: “Con người có ước mơ và có nghị lực kiên trì biến ước mơ thành hiện thực thì mới là một con người thành công”. Cũng chính sau khi nghe nói những lời ấy, tôi đã tự lập ra cho mình những mục tiêu cần phải hoàn thành trong tương lai. Tôi đem cho cha xem, cha cười và bảo tôi: “Giỏi lắm con yêu. Mục đích bây giờ đã có, con hãy cố gắng kiên trì thực hiện nhé!". Những lời nói ấy cũng là động lực cho tôi tiếp tục cố gẳng. Tôi còn nhớ tám năm trước, tôi chỉ là một con bé rụt rè., thụ động, hậu đậu và học không giỏi. Thế mà tám năm sau, tôi bây giờ đã trưởng thành hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, có ý chí hơn. Tôi đã hoàn toàn lột xác bỏ lại cái vỏ bọc của con bé hậu đậu năm xưa. Cha mẹ luôn hỏi tôi những câu hỏi:” Lớn lên con định làm gì?”. Câu trả lời của tôi luôn khác nhau theo năm tháng. Hồi học lớp một, tôi ước mơ được trở thành một nàng tiên trong truyện cổ tích. Lớp ba và lớp năm thì tôi lại ước mơ được làm nhà khoa học. Nhưng đến lớp tám, tôi chắc chắn ước mơ của mình chính là trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Lúc ấy, tôi cảm thấy tôi rất cần trả lời chính xác cho ước mơ, dự định của tôi trong tương lai. Tôi cảm thấy, mình đã lớn khôn.

Không chỉ lớn khôn về mặt thể xác mà tôi còn thấy mình lớn khôn về mặt suy nghĩ. Tôi không còn thích những nơi ồn ào, không còn hứng thú những trò chơi điện tử mà tôi từng dành thời gian suốt ngày để chơi với chúng, tôi không còn thích xem những bộ phim hoạt hình, đọc những cuốn truyện vô bổ nữa mà bây giờ tôi thích những nơi yên tĩnh, trầm lắng hơn. Tôi bắt đầu thích việc viết nhật kí, đọc những quyển tiểu thuyết, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn. Tôi có thể dành thời gian hàng giờ chỉ để ngắm một vật hay một cơn mưa. Trước đây, tôi làm nhiều điều mà không nghĩ đến hậu quả nhưng bây giờ trước khi nói một lời nói, làm một việc gì đó, tôi đều suy nghĩ thật kĩ trước khi làm.

Trước đây, tôi từng làm cha mẹ phải buồn, phải lo lắng và thất vọng. Tôi lúc đó không hề biết những việc mình làm sẽ ảnh hưởng hay tổn thương cha mẹ ra sao. Cứ thích cái gì là làm thôi. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước : thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm mình đã gây ra. Tôi đã thực sự ý thức được việc mình làm có thể gây tổn thương cho những người yêu thương tôi nhiều như thế nào. Phải chăng, tôi đã lớn?

Tôi cảm thấy mình đã khôn lớn về mọi mặt: Thể xác lẫn tâm hồn. Lớn khôn không chỉ trong suy nghĩ mà còn về từng lời nói, cử chỉ hay cả suy nghĩ về tương lai và cuộc sống của mình. Tôi cũng đã học được rất nhiều bài học, suy nghĩ thận trọng hơn và có ý chí cho tương lai sau này. Có lẽ tôi đã lớn thật rồi.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư