Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Tuần trước, tuần em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt của rơi, trả lại cho người mất.
Trưa hôm đó, trên một quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết mình đã đánh rơi túi xách. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm ở đâu đó. Là của ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một cô công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Giấy tờ, tiền bạc, hay tài liệu? Bao câu hỏi hiện lên trong đầu em. Em đưa mắt nhìn quang lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em phân vân giữa suy nghĩ trả và không trả. Nếu mình không trả cũng không ai biết. Nếu có nhiều tiền trong ấy mình sẽ mua truyện tranh, quần áo, và những món đồ chơi mình yêu thích xưa nay mà không có tiền mua. Hay mình đem tiền ra phụ giúp gia đình, sẽ đóng học phí học kỳ tới cho mẹ đỡ tốn tiền. Tưởng tượng đến đấy em vô cùng phấn khích. Nhưng rồi tiếng thầy hiệu trưởng trong tiết chào cờ hàng tuần phát động phong trào thi đua vang lên: “Các em hãy ghi nhớ năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…”
Lời nói của thầy đã nhắc nhở em không được có tính tham lam, chiếm của riêng người khác làm của mình. Em quyết định đem trả túi xách. Em chạy một mạch tới công an phường trình báo rời trở về nhà hơi muộn. Dù trời nắng chang chang nhưng lòng em vui sướng vô cùng, và hi vọng người mất sẽ mau chóng tìm lại được túi xách của mình.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy hiệu trương tuyên dương trước trường về việc tốt mà em đã làm và nhắc nhở mọi người nghe theo. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em rất xúc động. Tối hôm đó gia đình em tiếp một vị khách lạ, đó chính là chủ nhân chiếc túi. Bác cảm ơn em và tặng em một món quà, lúc đầu em ngại nên từ chối nhưng bác bảo nhận cho bác vui nên em đã nhận và cảm ơn bác. Ba mẹ biết được chuyện này rất vui và hãnh diện về em.
Bây giờ ngồi nghĩ lại em thấy vui vì đã làm được một việc tốt. Thì ra làm việc tốt cũng không khó lắm, chỉ cần không để lòng tham của mình chiến thắng là được. Em hứa sẽ làm nhiều việc tốt khi có thể để ba mẹ và thầy cô được vui lòng và tự hào về em.
Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ trong thời thơ ấu của mình – Bài làm 2Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè… sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cố giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |