Tôi là một đứa trẻ nhút nhát, sợ đau và không dám mạo hiểm. Khi 4 tuổi, các bạn trong xóm đã biết đi xe đạp hết còn tôi thì xe còn chưa dám sờ vào. Nhìn các bạn đua xe, tôi cũng thèm cái cảm giác ấy mà không dám thử. Khi về nhà, trong lúc ăn cơm, bố mẹ đã tặng một món quà cho tôi, đó là một chiếc xe đạp mới. Bố mẹ có nói rằng muốn nhìn thấy tôi đạp xe cùng các bạn đi chơi và nói cho tôi về những lợi ích của việc đạp xe. Để không phụ lòng bố mẹ, chiều hôm sau tôi đã dắt chiếc xe đạp ra đầu ngõ. Lần đầu tiên mở lời nói chuyện với các bạn, tôi đã nhờ các bạn dạy đạp xe cho. Ai nấy nháo nhào lên muốn làm cô giáo dạy đi xe. Tôi được bạn gái hàng xóm cạnh nhà dẫn dắt. dù nhưng bước đầu có ngã đau nhưng chúng tôi vẫn cười đùa cùng nhau để xoa tan cái đau đó. Đúng là học thầy không tày học bạn, tôi đã biết đi xe đạp chỉ trong một buổi chiều. Và tối đó về nhà, tôi đã được bố mẹ thưởng cho một bàn thức ăn toàn món mình thích. Đây cũng chính là kỉ niệm sâu sắc nhất trong cuộc đời của tôi.