Trong truyện ngụ ngôn “Con mối và con kiến” của Nam Hương, con kiến đã nói với con mối rằng: “Trên địa cầu muôn loại…. Nhà kia đổ xuống đi đời các anh”. Đấy là lời đáp thẳng thắn và sắc sảo của Kiến dành cho Mối. Nếu như mối kia không muốn lao động, sợ vất vả, chỉ biết hưởng thụ trước mắt và nghĩ đến bản thân thì kiến lại có hiểu biết, nắm vững quy luật “có làm thì mới có ăn”. Những kẻ chỉ biết hưởng thụ mà không lao động như mối thì của cải dẫu có bao nhiêu cũng sẽ hết. Hơn nữa kiến biết lo xa, biết rằng “sinh tồn là cuộc khó khăn” nên kiến luôn chăm chỉ, cố gắng tích luỹ để cuộc sống được đầy đủ, bền vững, dài lâu. Dù biết lao động vất vả có thể làm cơ thể gầy mòn, kiến vẫn luôn chăm chỉ, bởi sự vất vả đó có ích cho đàn, cho tổ, nói rộng ra là có ích cho cộng đồng, cho cả con cháu mai sau. Mượn lời của kiến, tác giả muốn nói với con người quan niệm sống rằng: Trên đời này, thực tế là không ai mong muốn một cuộc sống vất vả; ai cũng mong muốn được sống an nhàn, ăn ngon, mặc đẹp. Tuy nhiên, nếu chỉ sống hưởng thụ mà không biết lao động, chỉ biết hưởng thụ cho mình mà không có trách nhiệm với gia đình, cộng đồng, đất nước, thì cuộc sống như vậy không chỉ không thể bền lâu, mà còn là cuộc sống vô ích.