Trong các tác phẩm viết về mẹ, em thích nhất là bài thơ Bầm ơi. Đây cũng là tác phẩm rút ra từ trong tập thơ Việt Bắc, được sáng tác nhân dịp Tố Hữu cùng đoàn văn nghệ sĩ có dịp về công tác tại xã Gia Điền, thuộc vùng trung du Hạ Hòa (Phú Thọ). Tại đây, họ đã được cụ Gái - một người dân địa nhường giường và không gian nhà trên để tá túc, còn cụ thì xuống bếp ở. Được sống trong tình yêu thương của cụ, Tố Hữu đã nhen nhóm và cho ra đời tác phẩm “Bầm ơi” nổi tiếng. Bầm ơi bắt đầu với câu hỏi tu từ và không cần lời giải đáp:
“Ai về thăm mẹ quê ta
Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm…”.
Nhịp thơ lục bát da diết, vừa thân thương, vừa quen thuộc khiến người đọc như được nghe một bài ca dao, một lời hát ru hơn là một bài thơ. Qua bài thơ, tác giả đã khắc họa hình ảnh Bầm - hình tượng huyền thoại về người mẹ Việt Nam anh hùng, vất vả, chịu thương, chịu khó lao động trong thời chiến. Qua bài thơ, em không chỉ cảm nhận được tình yêu thương, niềm xót xa của những đứa con ở nơi tiền tuyến đối với người mẹ ở quê nhà, mà còn hình dung rõ nét những năm tháng lịch sử khốc liệt và đau thương. Đó là khi người mẹ đã già nhưng vẫn phải lao động vất vả, là hình ảnh những người con với mái đầu xanh, trái tim nhiệt huyết, khoác lên mình bộ áo lính bạc màu, chiến đấu trên chiến trường bom đạn, nguy hiểm. Hình ảnh ấy mới thật xúc động làm sao!