Khung cảnh tấp nập khi xưa không còn,sự trân trọng cùng những lời khen ngợi cũng đã phai mờ theo năm tháng. Thời gian chẳng bỏ qua bất kì ai cả, người đã từng được cả một xã hội xưa tôn kính nay lại lạc lõng giữa dòng đời .Tiếng thở dài ,đau xót "người thuê viết nay đâu" như thể hiện sự hờn trách cũng như sự tiếc thương cho một đời người. Giấy đỏ,hay nghiên mực ,những vật vô tri vô giác cũng phải buồn phiền trước cảnh lụi tàn của chủ nhân.Con người vẫn ngồi đó, vẫn tiếp tục công việc của mình không thay đổi,chỉ có lòng người là không còn nguyên vẹn.Cả một xã hội nhưng lại chẳng ai ngoái lại nhìn,vô tình đến đau lòng.Ông đồ như một người vô hình, ngồi bên vệ đường không ai thấy mà cũng chẳng ai hay,cô đơn ,lạc lõng giữa dòng người nhộn nhịp sắm tết.Phố xá đông đúc bao nhiêu thì ông đồ cô dơn bấy nhiêu,sự đối lập được khắc họa trong hai bức tranh này càng làm cho ta thấy xót thương số phận của ông đồ. Không gian vắng lặng đến mức người ta thấy một chiếc lá vàng rơi ,lá vàng rơi trên giấy đỏ mà không ai hay.Phải chăng,lá vàng là biểu tượng cho một nền văn học sắp lụi tàn,xuân sang mà mà lá vàng lại rơi xuống ,mùa xuân sao lại tàn tạ thiếu sức sống đến vậy