Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái đi ở cho một nhà trưởng giả. Cô phải làm việc quần quật suốt ngày, lại bị chủ đối đãi rất tàn tệ. Cái ăn, cái uống thiếu thốn, quần áo chẳng được một manh cho lành lặn, nên dù đang tuổi đôi mươi – cái tuổi đẹp nhất của người con gái thì trông cô lại có vẻ rất gầy gò, xấu xí.
Một hôm, nhà trưởng giả có giỗ. Cỗ bàn linh đình, họ hàng đến ăn uống đầy nhà. Trong khi đó, cô gái phải đi gánh nước luôn vai, không phút được nghỉ ngơi. Gánh đến gánh thứ mười, cô gái mệt quá ngồi nghỉ lại ở bờ giếng.
Soi bóng xuống dưới giếng nước, thấy mình đang ở độ tuổi đôi mươi mà vì cuộc sống vất vả, càng ngày càng xấu xí, cô ôm chỉ biết thở dài.
Đúng lúc đó, đức Phật hiện lên thành một ông cụ già nghèo khó, dáng điệu mệt nhọc, chống gậy đến xin cô nước uống. Cô gái vội quảy gánh xuống giếng, vục nước lên, ân cần mời cụ uống.
Cụ già uống xong lại kêu đói bụng. Cô gái bảo ông cụ ngồi chờ một lúc, rồi gánh nước về lấy phần cơm ở nhà của mình mang ra cho cụ già và nói:
– Con chỉ có phần cơm cháy này thôi, cụ ăn một bát này cho đỡ đói.
Ăn xong cụ già bảo cô:
– Ta là đức Phật, thấy con là người nghèo khổ mà có lòng tốt, thương người, nên muốn ban thưởng cho con. Con muốn gì, cứ nói, ta sẽ làm cho con vui lòng.
Cô gái ngỏ ý chỉ muốn mình bớt xấu xí và có được manh áo lành lặn. Cụ già liền bảo cô gái lội xuống giếng, thấy bông hoa nào đẹp, hợp ý thích, ngậm lấy thì sẽ được như ý.
Xuống giếng, cô gái chỉ mút lấy mấy bông hoa trắng. Rồi kỳ lạ thay, cô gái ở xấu xí, rách rưới phút chốc đã trở thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi hồng hào, quần áo đẹp như nàng công chúa.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |