Sự đời bao giờ cũng làm người ta cảm thấy chua chát. Xã hội luôn bị phân tầng rõ rệt giữa giai cấp nghèo và giàu. Giàu có thì bạn bè, người quen xúm xít, bước ra xã hội được coi trọng và săn đón. Còn kẻ nghèo đói nói chẳng ai nghe. Nhưng liệu tình cảm đó có chân thật và đi theo người ta mãi mãi? Tiền có giá trị vạn năng, tiền còn có thể mua được cả lòng người…Xưa nay, người ta xem trọng người giàu và ghét bỏ người nghèo là chuyện thường tình. Ban đầu có người còn bất bình vì cùng là đồng bào với nhau nhưng dần dần, chuyện đó nghiễm nhiên trở thành một quy tắc “
bất di bất dịch”.Câu ca dao là sự mỉa mai cay đắng của người đời đối với lòng dạ con người. Đồng tiền khiến người ta thay đổi và trở mặt một cách nhanh chóng. Lúc nghèo khó, bạn chẳng được ai nhìn ngó tới. Người thân xa lánh, người quen biến thành người lạ, bạn bè lại giải lơ,…chỉ có cha mẹ là bên cạnh ủng hộ mình lúc này. Nhưng thế sự đổi thay, một ngày bạn vươn lên thành trạng nguyên vẻ vang trở về nhà. Đột nhiên, bạn phát hiện mình trở nên thật nổi tiếng, ai cũng vui vẻ nhận bạn là người quen. Mà sao, những gương mặt này lại xa lạ đến thế?
Thế mới nói, cuộc sống nhiều lúc chua chát như vậy đấy. Có những lúc hoạn nạn, khó khăn chúng ta mới hiểu thấu được lòng người. Lúc bạn nắm của cải trong tay, bạn bè vây quanh và đối đãi tử tế với bạn chưa chắc đã tốt. Nhưng lúc mình không còn gì cả, người còn bên cạnh mới chính là người mình nên trân trọng.