1. Sáng sớm, khi tôi đi chăn bò, trên đồng cỏ rực rỡ ánh nắng, tôi cảm nhận được sự yên bình tuyệt vời của mùa đông. (Dấu phẩy ở giữa câu để tách hai ý tưởng khác nhau, tạo sự dừng lại, nhấn mạnh ý nghĩa của cảm nhận và mô tả.)
2. Rau rút, cải ngọt, củ cải đều được trồng trong vườn, tươi tốt, rất hợp với mùa đông. (Dấu phẩy được sử dụng để liệt kê các loại rau trồng trong vườn, giúp câu trở nên rõ ràng, không lủng củng.)
3. Ngày đông đẹp trời, gia đình tôi cùng nhau đi đánh bắt cá trên sông Đà, cái lạnh khiến tâm hồn tôi thêm ấm áp và yêu đời hơn. (Dấu phẩy ở cuối câu để thể hiện sự kết thúc, khép lại câu thoải mái và đủ ý.)
4. Trên con đường đất đỏ, tôi đi trên xe đạp, nghe tiếng chim hót vang lên, giọng hát như gợi nhắc tôi về quê nhà, về một mùa đông êm đềm và an lành. (Dấu phẩy được dùng để tách hai thành phần trong cùng một điều kiện, tạo sự rõ ràng, tránh nhầm lẫn và giúp câu cảm thấy dễ hiểu hơn.)
5. Tôi quay lại nhìn về phía sau, cảnh sắc đẹp dần biến mất, trở thành hiện thực khô khốc, tôi chợt đau lòng chỉ muốn mãi ở lại, trong một mùa đông quê hương thật đẹp và ý nghĩa. (Dấu phẩy ở giữa câu để tách hai ý tưởng, thể hiện sự ngắt quãng, tạo sự điểm nhấn trong cảm xúc của người viết.)