Chiến lược “chiến tranh cục bộ” của Mỹ (1965-1968) tập trung vào việc sử dụng lực lượng quân sự để tiêu diệt các căn cứ cộng sản tại miền Nam. Mỹ tăng cường số lượng phiến quân và tăng cường không quân để các cuộc chiến diễn ra dữ dội hơn. Tuy nhiên, chiến lược này đã gây ra thương vong đáng kinh ngạc đối với dân thường và mang lại tác động tiêu cực đến lòng tin của nhân dân Việt Nam.
Chiến lược “Việt Nam hóa chiến tranh” của Mỹ (1969-1973) thực hiện sau khi Mỹ thấy không thể giành thắng lợi ở miền Nam. Chiến lược này tập trung vào việc phối hợp với chính quyền Miền Nam để triển khai các chiến dịch “nhân quyền” và tăng cường việc đưa vũ khí và tiền bạc cho các quân đội địa phương. Tuy nhiên, tình hình vẫn không khả quan do sự oán hận của dân chúng với chính quyền Miền Nam và thái độ bất đồng của chính quyền Mỹ.
Âm mưu của Mỹ trong cả hai chiến lược này đều là để bảo vệ lợi ích quân sự và chính trị của mình tại Đông Nam Á. Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu này, Mỹ đã sử dụng các thủ đoạn bạo lực và tàn bạo như dùng hóa chất để phá hoại môi trường, giết hại dân thường đến hàng triệu người, chôn sống và tra tấn tù nhân và các hành động khác khiến dân ta mất đi lương tâm và niềm tin.
Tội ác của Mỹ đối với nhân dân ta là một trong những trang sử đau đớn nhất của Việt Nam. Sự thất bại của chiến tranh Mỹ ở Việt Nam cũng cho thấy rằng, sử dụng bạo lực và thế lực quân sự không thể đánh bại nền văn hoá và lòng yêu nước của dân Việt.