Phong trào Cần Vương là một phong trào đấu tranh giành độc lập và sức mạnh cho Việt Nam vào cuối thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX. Giai đoạn của phong trào Cần Vương có thể được phân thành ba giai đoạn:
Giai đoạn đầu tiên (1862-1885): Giai đoạn này bắt đầu sau khi Việt Nam trở thành một thuộc địa của Pháp vào năm 1862 và kết thúc khi phong trào Cần Vương bị đánh bại vào năm 1885. Trong giai đoạn này, các lãnh đạo của phong trào chủ yếu là các vị quan lại và phần quan chức cấp trung.
Giai đoạn thứ hai (1885-1916): Sau khi phong trào Cần Vương bị đánh bại, nhiều tướng lĩnh và người có chí khát tử tuyệt vọng quyết định phát động tiếp tục cuộc chiến và xây dựng chính quyền Cần Vương độc lập mới. Giai đoạn này chứng kiến sự trưởng thành và phát triển của phong trào Cần Vương, với nhiều cuộc khởi nghĩa diễn ra trên khắp Việt Nam. Bắt đầu từ cuối thế kỷ XIX, phong trào cần vương đã lan rộng ra nhiều vùng miền Đông, Đông Bắc và miền Tây Nam Bộ của Việt Nam.
Giai đoạn thứ ba (1916-1945): Giai đoạn này chứng kiến sự giảm sút của phong trào Cần Vương và sự phát triển của các phong trào đấu tranh độc lập khác như Duy Tân, Yên Bái, Việt Nam Quốc Dân Đảng. Nhiều lãnh đạo của Cần Vương trở thành những nhân vật quan trọng của các phong trào đòi độc lập khác, đặc biệt là trong suốt thập niên 1930. Tuy nhiên, phong trào Cần Vương vẫn duy trì được một số lực lượng chiến đấu dưới sự lãnh đạo của các tướng lĩnh như Phan Đình Phùng và Hồng Bàng, những người đã liên kết với Chính phủ Việt Nam Cộng hòa sau khi Pháp chấm dứt thực dân và Việt Nam Cộng hòa được thành lập.