Chiến lược “Chiến tranh cục bộ” là chiến lược chủ yếu của Mỹ trong giai đoạn đầu của Chiến tranh Lạnh, tập trung vào việc giúp các quốc gia châu Á, Châu Phi và Trung Đông phản kháng việc xâm lược của các phe đối lập cộng sản. Mỹ đã hỗ trợ vũ khí và đào tạo quân đội cho những phe phản động, chống lại các chính phủ bàn tán đỏ.
Tuy nhiên, chiến lược “Việt Nam hóa chiến tranh” và “Đông Dương hóa chiến tranh” lại tập trung vào chiến lược quân sự của Mỹ trong chiến tranh Việt Nam. Mặc dù đã hỗ trợ cho chính phủ miền Nam, nhưng Mỹ đã tự mình chiến đấu trực tiếp trong chiến tranh Việt Nam, với vai trò là một trong hai phe chính. Mỹ đã tăng cường quân sự và làm chủ đạo chiến trường, với mục tiêu đánh bại các phe phản động Việt Cộng và Bắc Việt Nam.
Vì vậy, điểm khác nhau lớn nhất giữa hai chiến lược này là vai trò chủ đạo của Mỹ trong chiến tranh. Trong chiến lược “Chiến tranh cục bộ”, Mỹ đóng vai trò hỗ trợ cho các phe đối lập phản động, trong khi đó trong chiến lược “Việt Nam hóa chiến tranh” và “Đông Dương hóa chiến tranh”, Mỹ tự mình chiến đấu trực tiếp và đóng vai trò quan trọng trong các cuộc tấn công và phòng thủ.