Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Ngay từ phần mở đầu bài thơ Ông đồ là hình ảnh rất nhẹ và kết thúc cũng với hình ảnh rất êm ái như vậy. Dòng đời như cứ trôi chảy đi và mang một nỗi bang khuâng để rồi nhà thơ cũng phải trăn trở và hỏi một câu hỏi như thật đầy cảm xúc.
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?
Ta nhận thấy được với hai câu thơ cuối tác giả đã trực tiếp bộc lộ cảm xúc dâng trào, kết đọng mang chiều sâu khái quát. Ta nhận thấy được cũng chính từ hình ảnh ông đồ nhà thơ Vũ Đình Liên dường như cũng đã tạo ra sự liên tưởng đến hình ảnh những người muôn năm cũ và thi sĩ hỏi 1 cách xót xa và tái tê. Đó là một câu hỏi của cả một thời đại, câu hỏi như mang một màu sắc phai nhạt, ngậm ngùi xót thương cho ông đồ.
Tóm lại chỉ với bài thơ ngắn mang tựa đề Ông đồ thì Vũ Đình Liên như cũng đã làm sống dậy một sự xót thương, luyến tiếc khôn nguôi. Khi đọc bài thơ thấm đẫm tình cảm này thì ta nhận thấy được bài thơ còn mang được lòng nhân ái, sự cảm thông vô cùng sâu sắc, ân nghĩa với ông đồ, với nét văn hóa đẹp mà nay đã bị phai nhạt đi.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |