Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nêu suy nghĩ của em sau khi học xong câu chuyện một ngày của Pê - chi - a

nêu suy nghĩ của em sau khi học xong câu chuyện một ngày của Pê -chi -a
Nhanh lên nhé mik đang cần gấp!
2 trả lời
Hỏi chi tiết
309
2
0
Thái Thảo
15/05/2023 19:54:08
+5đ tặng
Sau khi học xong câu chuyện "Một ngày của Pê-chi-a", tôi cảm thấy rất cảm động và bất ngờ với cuộc sống và tinh thần phiêu lưu của nhân vật chính. Tôi nhận thấy rằng dù Pê-chi-a sống trong một thế giới khá nghèo khó, nhưng sự tò mò, sáng tạo và lòng dũng cảm của cô đã giúp cô trải qua những cuộc phiêu lưu tuyệt vời trong một ngày duy nhất. Điều này đã khơi dậy trong tôi ý chí mạnh mẽ và niềm tin vào khả năng của bản thân. Câu chuyện cũng nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của việc khám phá, học hỏi và tận hưởng cuộc sống mỗi ngày. Từ bài học của Pê-chi-a, tôi hiểu rằng không cần phải chờ đợi những sự kiện lớn lao để có những trải nghiệm đáng nhớ, mà chúng ta có thể tạo nên niềm vui và ý nghĩa từ những điều nhỏ bé xung quanh mình.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Tiến Dũng
15/05/2023 19:56:01
+4đ tặng

Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.

Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:

– Làm sao em khóc?

– Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.

Chị Lật Đật chép miệng:

– Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.

Tôi nức nở:

– Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!

Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.

Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!

Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:

– Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!

Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:

– Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!

Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:

– Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư