Trong đoạn thơ trên, nhà thơ Trân Đăng Khoa sử dụng hạt gạo là một biểu tượng để tả sự lao động, đau khổ và cống hiến của người nông dân Việt Nam.
Hạt gạo trong bài thơ đại diện cho cuộc sống của người nông dân Việt Nam, màu mỡ và đầy đủ nhưng cũng gắn liền với sự lao động và khó khăn. Từng dòng thơ đề cập đến các điều kiện tự nhiên khắc nghiệt như bão, mưa, giọt mồ hôi, nước như ai nấu, chết cả cá cờ... Điều này thể hiện sự cố gắng và khó khăn mà người nông dân phải đối mặt khi làm việc trên ruộng.
Tuy nhiên, thông qua việc sử dụng điệp ngữ hình ảnh đối lập, nhà thơ Trân Đăng Khoa cũng muốn truyền tải một thông điệp tích cực. Dòng thơ "Cua ngoi lên bờ, Mẹ em xuống cấy" thể hiện sự kiên nhẫn, bền bỉ và hy vọng của người nông dân. Người mẹ xuống cấy đại diện cho sự cống hiến và lao động không ngừng nghỉ của người nông dân, trong khi cua ngoi lên bờ đại diện cho sự thành công và hy vọng.
Từ đó, đoạn thơ này tạo ra một sự đối lập giữa khó khăn và hy vọng, nhấn mạnh tinh thần bền bỉ và sự kiên nhẫn của người nông dân Việt Nam trong công việc và cuộc sống.