Adolf Hitler, nhà lãnh đạo của Đức Quốc xã từ năm 1934 đến 1945, đã phát triển một loạt các học thuyết và chính sách nhằm phát xít hóa nước Đức. Dưới đây là một số học thuyết chính của Hitler: 1. Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc (Rassenlehre): Hitler tin rằng người Đức thuộc chủng tộc Aryan là chủng tộc cao cấp và có quyền thống trị. Ông cho rằng người Do Thái và những chủng tộc khác là "dơ bẩn" và "đáng khinh". 2. Chủ nghĩa quốc gia (Nationalismus): Hitler tuyên bố rằng quốc gia Đức là "quốc gia trên hết" và rằng người Đức là "dân tộc trên hết". Ông khuyến khích lòng yêu nước mạnh mẽ và tôn vinh quốc gia trên mọi thứ khác. 3. Chủ nghĩa xã hội quốc gia (Nationalsozialismus): Hitler phát triển một hệ thống kinh tế dựa trên sự kết hợp giữa chủ nghĩa xã hội và quốc gia. Ông tuyên bố rằng nhà nước phải kiểm soát tất cả các ngành công nghiệp và kinh doanh, và những lợi ích của nền kinh tế phải được sử dụng để phục vụ quốc gia. 4. Chủ nghĩa đảng phát xít (Führerprinzip): Hitler tuyên bố rằng ông là người lãnh đạo tối cao và duy nhất của Đức Quốc xã. Ông yêu cầu sự trung thành tuyệt đối từ các thành viên của Đảng Quốc xã và tuyên bố rằng quyền lực của ông không thể bị tranh đấu hay chia tách. 5. Chủ nghĩa mở rộng lãnh thổ (Lebensraum): Hitler tin rằng Đức cần mở rộng lãnh thổ để đảm bảo sự tồn tại và phát triển của dân tộc Đức. Ông đã thực hiện chính sách xâm lược và chiếm đóng các vùng lãnh thổ khác, như Áo, Cộng hòa Séc và Ba Lan. 6. Chủ nghĩa diệt chủng (Völkermord): Hitler đã thực hiện chính sách diệt chủng đối với người Do Thái và các nhóm dân tộc khác, dẫn đến cái chết hàng triệu người trong Thế chiến II. Những học thuyết này đã được Hitler sử dụng để xây dựng một chế độ phát xít hóa nước Đức và thực hiện các chính sách đàn áp và chiến tranh mở rộng