Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết 1 bài văn tưởng tượng

viết 1 bài văn tưởng tượng
3 trả lời
Hỏi chi tiết
55
2
1
Kim Mai
30/07/2023 14:23:08
+5đ tặng

   Từ ngày về ở với bà cụ hàng nước, Tấm được sống trong khung cảnh ấm cúng của gia đình. Bà cụ yêu quý Tấm vô cùng, coi cô như con ruột. Còn Tấm cũng coi bà như mẹ đẻ. Cô chăm chỉ lo toan hết mọi việc trong nhà. Bà cụ chỉ việc ngồi bán hàng. Sợ lộ tung tích, Tấm không dám ra ngoài nên cứ quanh quẩn trong nhà. Có lúc Tấm cũng cảm thấy trống trải, cô đơn. Những khi ấy, kỉ niệm lại xôn xao sống dậy ...

   Tấm nhớ lại ngày xưa, khi còn ở nhà với mẹ con Cám. Đúng là những ngày vất vả tủi cực, nhưng Tấm còn được tự do, lúc chăn trâu ngoài đồng, lúc xúc tép dưới ruộng. Khoan khoái biết bao giữa thiên nhiên tươi đẹp, gió thổi lồng lộng, nắng sớm long lanh. Dù đi đâu ở đâu, Tấm vẫn nhớ và mong ước được trở lại với đồng quê, dẫu chỉ trong giây lát.

   Tấm bồi hồi tưởng tượng lại cảnh vật trong cung cùng với những ngày hạnh phúc tuyệt vời bên đức vua. Tất cả đều hiện lên rõ ràng trước mắt cô ...

   Ngày hội năm ấy, Tấm bước lên thử hài trước bao con mắt ngưỡng mộ và ghen tị. Khi bàn chân Tấm nằm gọn trong chiếc hài xinh đẹp, tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc. Nhà vua đã nhìn Tấm âu yếm biết nhường nào. Buổi đầu gặp gỡ cũng là kỉ niệm hạnh phúc đầu tiên. Rồi những ngày đầm ấm trong cung ... Tấm ngồi têm trầu bên chiếc tràng kỉ, cạnh bàn đọc sách của nhà vua. Nhà vua chợt dừng đọc sách, đến ngồi bên Tấm. Cầm trên tay miếng trầu vừa têm, nhà vua ngắm nghía rồi chợt hỏi:

   - Sao miếng trầu nàng têm lại có cánh thế này?

   - Tâu bệ hạ, têm trầu có nhiều cách. Thiếp têm trầu theo kiểu cánh phượng, để cho miếng trầu trông xinh xắn hơn.

   Nhà vua khen:

   - Nàng có đôi bàn tay thật khéo léo. Ta chưa từng thấy ai têm trầu đẹp như nàng!

   Rồi những ngày yên vui ấy qua mau. Mẹ con Cám bày mưu tính kế, quyết giết chết Tấm cho bằng được. Tấm cũng đã chống trả đến cùng.

   Trong những ngày hoạn nạn, Tấm hiểu thêm về sự chung tình của nhà vua đối với nàng. Tấm không còn nữa, nhà vua buồn lắm. Tuy có Cám thường xuyên chăm sóc nhưng nhà vua vẫn nhớ Tâm không nguôi. Nhà vua yêu quý con chim Vàng Anh đến mức suốt ngày rủ rỉ trò chuyện với chim, chẳng đoái hoài gì đến Cám. Rồi chim Vàng Anh xinh đẹp bị mẹ con Cám độc ác ăn thịt, vứt lông ra ngoài vườn. Từ đống lông chim mọc lên hai cây xoan đào tươi tốt. Vua sai mắc võng giữa hai gốc xoan đào để nằm đọc sách và nhớ đến người vợ yêu quý của mình.

   Chim Vàng Anh, hai gốc xoan đào và chiếc khung cửi đều là hóa thân của Tấm, cho nên Tấm đã chứng kiến tất cả. Vì thế nàng càng thương nhớ nhà vua. Ngồi têm trầu cho bà cụ hàng nước, Tấm rưng rưng nhớ lại kỉ niệm xưa, nước mắt rơi trên miếng trầu cánh phượng. Tấm têm những miếng trầu thật đẹp và gửi vào đó bao niềm thương nhớ.

   Ngày ngày, người qua kẻ lại, nghỉ chân bên hàng nước, uống bát nước chè xanh, cầm miếng trầu lên, ai cũng tấm tắc khen sao mà khéo thế! Biết đâu, chẳng có ngày, nhà vua đi qua đây ... Tấm vừa làm vừa suy nghĩ miên man và hi vọng ...

   Rồi một hôm, có một chàng thư sinh qua đường vào nghỉ chân. Bà lão rót nước, đem trầu mời khách. Vừa nhìn thấy miếng trầu, người ấy đã nắm lấy tay bà lão hỏi dồn:

   - Bà ơi bà, trầu nay ai têm mà khéo vậy?

   - À, con gái của già têm đấy!

   Nghe tiếng lao xao ngoài quán, Tấm đứng nép trong buồng, hồi hộp lắng nghe.

   - Bà ơi, bà làm ơn cho tôi gặp người têm trầu ! Nhất định là Tấm rồi ! Tôi đã tìm nàng khắp nơi mà không thấy. Chỉ có nàng mới têm được những miếng trầu cánh phượng này. Bà ơi, con gái bà đâu ? Hãy cho tôi được gặp nàng !

   Nghe lời khẩn cầu tha thiết của chàng thư sinh khôi ngô tuấn tú, bà lão xiêu lòng định lên tiếng gọi. Vừa lúc đó, Tấm mở cửa bước ra. Chủ khách nhìn nhau ngỡ ngàng trong giây phút rồi nắm tay nhau sung sướng, nghẹn ngào.

   Thì ra thương nhớ Tấm khôn nguôi, nhà vua đã cải trang thành một thư sinh, đi tìm Tấm khắp nơi. Miếng trầu cánh phượng đã thành chiếc cầu nối cho hai người sum họp.

   Còn bà lão hàng nước vẫn chưa hết ngạc nhiên vì cô gái trong quả thị hôm nào ai ngờ lại chính là hoàng hậu ?! Bà vui mừng chia sẻ niềm vui và cầu chúc cho hai người mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
3
1
Vân Anh
30/07/2023 14:23:14
+4đ tặng

Sau bốn năm miệt mài học tập ở trường Đại học Bách khoa, tôi đã trở thành kĩ sư và được nhận vào làm việc trong một nhà máy cơ khí của tỉnh nhà. Thời gian trôi đi nhanh quá! Mới ngày nào tôi là cậu học sinh lớp 6, thoắt cái mà đã mười năm. Bao kỉ niệm của thời học trò tinh nghịch, đáng yêu vẫn còn tươi rói trong kí ức ...

Năm nay, ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 lại đúng vào thứ bảy. Tôi trở về thăm các thầy cô và thăm ngôi trường cũ mà tôi xa cách đã lâu.

Hồi học lớp 6A do cô Nhân dạy toán làm chủ nhiệm, tôi được cử làm lớp trưởng. Các bạn trong lớp "tín nhiệm" phần vì tôi học khá, phần vì tôi rất nhiệt tình trong mọi công việc của lớp.

Trường tôi nằm trên một khu đất rộng, có tường xây bao quanh. Đoạn đường dẫn từ quốc lộ 1 vào tới cổng trường rộng chừng sáu mét, hai bên trồng bạch đàn. Chiếc bảng đề tên trường màu xanh, nổi bật hàng chữ trắng: Trường Trung học cơ sở Võ Thị Sáu, từ xa đã nhìn thấy rất rõ. Ba dãy phòng học lợp tôn nối với nhau theo hình chữ U, ở giữa là sân trường với cột cờ đặt trước cửa phòng Ban Giám hiệu. Hình ảnh ngôi trường cũ thân yêu luôn hiện lên trong nỗi nhớ. Về thăm trường lần này, tôi hi vọng thấy lại những gì quen thuộc một thời.

Nhưng sao lạ thế này!? Vẫn tên trường cũ, vẫn con đường dẫn vào trường ngày nào nhưng hàng cây thì đã cao vút, thân tròn, thẳng tắp. Mặt đường tráng xi măng phẳng phiu. Cổng trường được xây bề thế và quét vôi trắng trông rất đẹp.

Ấn tượng nhất là ngôi trường ba tần cao sừng sững, mái ngói đỏ tươi. Tường quét vôi vàng, cửa lớn, cửa sổ sơn xanh nhìn thật hài hòa. Hai bên là hai dãy phòng làm việc của Ban Giám hiệu, hội trường, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng vi tính và phòng truyền thống. Trước cửa các lớp học đều có bồn hoa. Hoa cúc, hoa hồng rung rinh trước gió. Sau trường là vườn sinh vật trồng nhiều loại cây. Ở mỗi cây đều có gắn bảng đề tên thường gọi là tên khoa học. Quả là một sự thay đổi lớn lao và kì diệu.

Gặp lại các thầy cô cũ, lòng tôi trào lên một niềm xúc động lạ thường. Các thầy cô vẫn nhớ đến tôi, trìu mến gọi tên tôi và hỏi thăm tôi về mọi mặt. Cô Nhân xiết tay tôi thật chặt, chúc mừng tôi đã trưởng thành. Tôi thầm nghĩ: Dù đi đâu, về đâu, mình cũng sẽ mãi mãi nhớ về ngôi trường này, về các thầy cô và bạn bè yêu quý.

1
0
Bảo Anh
30/07/2023 14:23:30
+3đ tặng

Câu chuyện Cuộc chạy đua trong rừng :

Tại buổi hội họp hàng năm, muông thú trong rừng tranh luận rất gay gắt về việc con vật nào chạy nhanh nhất. Cuối cùng, để chấm dứt cuộc tranh luận, các con vật đều nhất trí mở một hội thi chạy để chọn ra một con vật chạy nhanh nhất.

Sau buổi họp, các con vật đều rất hứng khởi. Con vật nào tham gia vào cuộc thi này đều chuẩn bị rất kĩ lưỡng bởi đến chị Rùa và cô Ốc Sên cũng tham dự cơ mà. Gia đình nhà bác Ngựa cũng đang bàn nhau xem có nên tham gia vào cuộc

thi hay không. Nhà chỉ có ba người, hai bác Ngựa thì đã già, chân yếu lắm rồi, có thì cũng không thể chiến thắng được. Chỉ còn mỗi Ngựa Con. Nhưng bố mẹ ngựa con cho rằng Ngựa Con chưa có kinh nghiệm gì cả. Nghe bố mẹ bàn bạc, Ngựa Con hào hứng nói:

- Bố mẹ ơi! Con sẽ tham gia hội thi ngày mai. Bố mẹ yên tâm, con sẽ chứng minh cho muông thú trong rừng biết rằng: “Chạy nhanh như ngựa là như thế nào?”.

Bố mẹ Ngựa Con đồng ý để Ngựa Con tham gia vì nghĩ rằng đây cũng là một cơ hội giúp Ngựa Con trưởng thành hơn.

Ngựa Con thích lắm. Chú tin chắc rằng mình sẽ chiến thắng. Chú sửa soạn không biết chán. Ra dòng suối trong veo gần nhà, chú soi bóng mình xuống nước và hài lòng khi nhìn thấy hình ảnh của mình - một chú ngựa xinh xắn với bộ lông màu nâu, mượt mà tuyệt đẹp, cái bờm dài được chải chuốt trông ra dáng một nhà vô địch...

Thấy Ngựa Con chỉ mải mê với hình dáng bên ngoài của mình, Ngựa cha lo lắng:

- Con trai à, con phải đến bác thợ rèn để xem lại bộ móng. Nó cần thiết cho cuộc đua hơn là bộ đồ đẹp đấy con ạ!

Nghe cha nói vậy, Ngựa Con mắt vẫn không thể rời bóng mình nước, ngúng nguẩy đáp:

- Cha yên tâm. Móng của con chắc chắn lắm. Con nhất định sẽ chiến thắng mà.

Cuộc thi đã đến. Từ sáng sớm, bãi cỏ xanh rộng đã dông nghịt các con vật đến dự thi. Rất nhiều con vật khác đứng vòng trong vòng ngoài cổ vũ. Bác Sư Tử già được bầu làm trọng tài của cuộc thi đang ngồi chễm chệ trên hòn đá to giữa bãi cỏ, trông rất oai vệ. Đằng kia, chị em nhà Hươu đang sốt ruột gặm lá. Thỏ Trắng, Thỏ Xám được bài học từ lần chạy thi với Rùa nên lần này thận trọng ngắm ngía kỹ các đối thủ. Bác Quạ già thì bay đi bay lại nhắc giữ trật tự. Còn chú Ngựa Con thì ung dung đi về phía vạch xuất phát.

“Chuẩn bị!... Bắt đầu!” Khi tiếng hô của Sư Tử vang lên, các vận động viên rần rần chuyển động. Hết vòng thứ nhất, Ngựa Con dẫn đầu bằng những bước sải dài khoẻ khoắn. Đến vòng thứ hai, đang chạy hết tốc độ thì Ngựa Con thấy vướng vướng ở chân. Chú giật mình thảng thốt và đau đớn nhận ra rằng một cái móng của mình đã bị lung lay mất rồi, sau đó thì cái móng ấy rơi hẳn ra. Gai nhọn đâm vào chân làm Ngựa Con đau điếng. Chú chạy tập tễnh, tụt lại dần về phía sau và cuối cùng thì dừng hẳn lại. Đứng nhìn đám bạn lướt qua mặt, Ngựa Con đỏ hoe mắt. Chú thấy ân hận vì đã không nghe theo lời cha dặn.

Sau cuộc thi, mặc dù không chiến thắng nhưng Ngựa Con đã rút ra được bài học quý giá: “Đừng bao giờ chủ quan, cho dù đó là việc nhỏ nhất”.

Câu chuyện cây khế : 

Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em cha mẹ mất sớm. Đến lúc chia gia tài, người anh cậy thế mình là anh cả chiếm hết mọi tài sản cha mẹ để lại, chỉ cho người em một mảnh vườn nhỏ có cây khế ở cuối vườn.

          Người em cặm cụi làm thuê cuốc mướn kiếm sống và chăm sóc cây khế. Đến mùa, khế ra hoa kết trái nhiều vô kể. Bỗng một hôm có một con chim đại bàng bay đến đậu lại trên cây khế. Nó ăn hết trái này đến trái khác. Người em buồn rầu nói với chim: “Cuộc sống ta chỉ trông nhờ vào cây khế. Chim ăn hết ta lấy gì sinh sống!” Nghe vậy đại bàng liền nói: “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, đem đi mà đựng!”.

         Nghe lời chim dặn, người em may một cái túi ba gang. Hôm sau, đại bàng đến chở người em ra một cái đảo xa tít ở ngoài khơi. Đây là một hòn đảo có đầy vàng bạc châu báu. Người em nhặt đầy một túi ba gang rồi leo lên lưng chim trở về nhà. Từ đó, người em trở nên giàu có nhất vùng.

         Thấy em mình bỗng nhiên trở nên giàu có, người anh lân la, tò mò hỏi chuyện. Thương anh, người em kể hết sự tình cho người anh hay. Máu tham nổi lên, hắn gạ người em đổi cây khế lấy toàn bộ gia tài của hắn. Người em đồng ý. 

         Ngày ngày, cả hai vợ chồng người anh canh chừng dưới cây khế. Rồi đại bàng lại đến ăn khế. Người anh giả vờ kêu nghèo kể khổ với đại bàng và cũng được đại bàng nóì những lời như đã nói với người em trước đây. Hắn về nhà bảo vợ may một cái túi mười hai gang.

       Sáng hôm sau, đại bàng lại đến và chở hắn ra đảo vàng. Hắn hoa mắt trước vàng bạc, châu báu, ngọc ngà ở đảo nên cố nhét thật đầy cái túi mười hai gang. Chưa thỏa mãn, hắn còn cố nhét vàng vào trong người rồi kéo lê túi vàng leo lên lưng chim. Đại bàng phải vỗ cánh đến ba lần mới cất mình lên được. Khi bay qua giữa đại dương mênh mông, bất thần có một cơn gió mạnh thổi đến vì chở quá nặng nên đại bàng không chịu được sức gió, liền nghiêng cánh hất túi vàng và người anh xuống biển, kết thúc cuộc đời của một kẻ tham lam.

 

Nguyễn Đình Hiếu
đây là văn mạng

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Tiếng Việt Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo