---
Vào một buổi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên còn yếu ớt len lỏi qua những tán cây, em đến trường sớm hơn mọi khi để tưới nước cho bồn hoa trước lớp. Khu vườn nhỏ trước cửa lớp đã gắn bó với em suốt nhiều năm, là nơi em thường xuyên chăm sóc và yêu thương từng bông hoa, từng chiếc lá.
Khi bước tới gần bồn hoa, em chợt khựng lại. Có một cây hoa đang đứng ủ rũ, xơ xác giữa những cây khác. Các cành bị gãy, những chiếc lá tươi xanh đã bị vặt đi mất, và cánh hoa vốn mỏng manh, tươi đẹp giờ đây chỉ còn lại những mảnh vụn rơi rụng xung quanh. Nhìn cây hoa trong tình trạng đó, em cảm thấy buồn bã, như thể mình đang chứng kiến một sinh vật yếu đuối, mệt mỏi vì đau đớn.
Đột nhiên, em như nghe thấy một âm thanh nhỏ nhẹ, thủ thỉ vang lên từ cây hoa ấy. Có lẽ không phải là tiếng nói thực sự, nhưng cảm giác như cây hoa đang kể cho em nghe về chuyện xảy ra. Em chăm chú lắng nghe, và câu chuyện của cây hoa bắt đầu.
"Em ơi, em có biết không? Đêm qua, khi mặt trời đã lặn và mọi người đều đã về nhà, khu vườn nhỏ này trở nên yên tĩnh lạ thường. Những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi thở của đêm tối. Bỗng dưng, một nhóm học sinh nào đó đi qua đây. Ban đầu, chúng chỉ dừng lại, trò chuyện vui vẻ. Nhưng rồi, chẳng hiểu vì sao, một cậu trong nhóm đã bước lại gần và đưa tay lên những cành lá của tôi. Cậu ấy kéo mạnh một nhánh, rồi bẻ gãy. Tôi đau lắm, nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc đứng im chịu đựng. Sau đó, một cậu khác tiến tới và vặt hết những chiếc lá non xanh mướt mà tôi đã dày công nuôi dưỡng suốt thời gian qua. Mỗi lần lá bị vặt đi, tôi cảm thấy như một phần của mình mất đi. Không chỉ có thế, các cánh hoa mà tôi đã dành cả một mùa để nuôi dưỡng, chuẩn bị cho thời khắc đẹp nhất của mình, cũng bị cậu ấy nắm lấy và giật rụng hết. Tôi cảm thấy bất lực và buồn bã vô cùng, nhưng không thể lên tiếng ngăn cản."
Cây hoa tiếp tục thủ thỉ trong sự im lặng của sáng sớm: "Tôi biết các em đã chăm sóc tôi suốt bao nhiêu ngày tháng, luôn tưới nước, bón phân và yêu thương tôi. Tôi cũng hiểu rằng các em đã kỳ vọng rất nhiều vào những bông hoa xinh đẹp tôi sẽ nở vào dịp lễ hội trường sắp tới. Nhưng bây giờ, khi nhìn lại chính mình, tôi cảm thấy mình không còn gì để cống hiến nữa. Những cánh hoa rực rỡ giờ đây đã tàn lụi dưới chân, và những chiếc lá xanh non cũng không còn nữa."
Em ngồi xuống bên cây hoa, lòng trĩu nặng. Em không ngờ rằng chỉ vì một hành động vô ý thức mà những bông hoa đẹp đẽ lại phải chịu đau đớn như vậy. Em cẩn thận chạm vào những chiếc cành còn lại, cảm nhận sự mềm yếu của chúng. Cây hoa tiếp tục nói: "Tôi không trách các em, vì tôi biết rằng không phải tất cả mọi người đều hiểu giá trị của sự sống, của những điều nhỏ bé quanh ta. Có lẽ, những cậu bé kia chỉ nghĩ rằng việc bẻ một nhành cây hay vặt một chiếc lá không có gì to tát. Nhưng đối với tôi, đó là cả sự sống, cả những nỗ lực của tôi để tồn tại và phát triển."
Nghe đến đây, em không cầm được nước mắt. Em cảm nhận rõ ràng nỗi đau mà cây hoa đang phải chịu đựng. Dù chỉ là một bông hoa nhỏ bé, nhưng nó đã cống hiến tất cả để làm đẹp cho đời, để tạo nên một góc xanh tươi trong khuôn viên trường học. Vậy mà chỉ vì sự thiếu ý thức của vài người, mà công sức ấy đã bị hủy hoại.
Em thầm hứa với cây hoa rằng, em sẽ chăm sóc nó nhiều hơn, sẽ tưới nước cho nó đều đặn, bón phân, và hi vọng rằng nó sẽ hồi phục, dù phải mất một thời gian dài. Em cũng tự nhắc nhở mình rằng, sẽ cố gắng nhắc nhở các bạn bè trong lớp, trong trường về việc bảo vệ cây cối, hoa lá quanh trường, không để những chuyện buồn như thế này xảy ra nữa.
Câu chuyện của cây hoa đã để lại trong em một bài học sâu sắc về sự sống và trách nhiệm. Những bông hoa, những chiếc lá tưởng chừng như chỉ là vật trang trí vô tri, nhưng thực ra chúng cũng có cảm xúc, có sự sống riêng. Và chúng ta, những người may mắn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy, cần phải biết trân trọng và bảo vệ.
Sau khi cây hoa kết thúc câu chuyện, em vẫn ngồi lặng yên bên cạnh, nhìn ngắm nó. Dù bây giờ, cây hoa không còn đẹp rực rỡ như trước nữa, nhưng với em, nó vẫn là một phần quan trọng của khu vườn, một sinh vật có ý nghĩa đặc biệt. Để cảm ơn cây hoa vì đã chia sẻ câu chuyện, em nhẹ nhàng tưới nước lên những gốc rễ của nó, như để nói rằng: "Em sẽ luôn ở bên, giúp đỡ và bảo vệ chị."
Những ngày sau đó, em tiếp tục đến trường sớm để chăm sóc bồn hoa. Mỗi lần đến gần cây hoa ấy, em luôn dành thời gian trò chuyện, như để động viên và khích lệ nó. Dù không thể nói chuyện như con người, nhưng em tin rằng cây hoa cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm của em.
Một thời gian sau, từ những cành trơ trụi, một mầm non nhỏ bé đã dần dần mọc lên. Em vui mừng khôn xiết khi thấy sự sống đang trở lại với cây hoa. Những chiếc lá xanh mơn mởn bắt đầu vươn mình trong ánh nắng ban mai, như một lời hồi đáp cho sự quan tâm, chăm sóc của em.
Và rồi, vào một buổi sáng đẹp trời, khi em đến trường, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Trên cây hoa ấy, những nụ hoa mới đã hé nở. Chúng không chỉ đẹp mà còn rực rỡ hơn trước. Những cánh hoa mỏng manh nhưng mạnh mẽ, lung linh trong gió, như đang nhảy múa trong niềm hạnh phúc. Em đứng trước bồn hoa, ngắm nhìn với niềm tự hào vô hạn. Cây hoa đã vượt qua mọi khó khăn, mọi tổn thương để hồi sinh một cách mạnh mẽ và kiên cường.
Em nhận ra rằng, trong cuộc sống cũng vậy, không phải mọi điều tốt đẹp đều diễn ra dễ dàng. Đôi khi, chúng ta phải trải qua những khó khăn, những vết thương, nhưng nếu có niềm tin, tình yêu và sự chăm sóc, chúng ta sẽ vượt qua tất cả để vươn lên. Cây hoa nhỏ bé ấy đã dạy em một bài học quý giá về sức mạnh của sự kiên trì và lòng yêu thương.
Kể từ ngày hôm đó, em càng trân trọng hơn từng bông hoa, từng chiếc lá trong khu vườn nhỏ của trường. Mỗi ngày, em đều nhắc nhở các bạn trong lớp về việc bảo vệ môi trường, yêu thương thiên nhiên và sống có trách nhiệm. Bởi vì, đôi khi, những điều tưởng chừng nhỏ bé và vô tri xung quanh chúng ta lại chứa đựng những bài học sâu sắc về cuộc sống.