Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Câu 1: Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên là nghị luận, vì tác giả đưa ra quan điểm, lập luận và bằng chứng để thuyết phục người đọc về tầm quan trọng của việc tha thứ và bao dung. Nội dung được sử dụng trong đoạn trích là đạo đức, vì tác giả nói về những giá trị cao đẹp và những hậu quả xấu xa của hành vi con người.
Câu 2: Phép tu từ được dùng trong câu “Tâm oán hận là một con quái vật” là phép ẩn dụ, vì tác giả so sánh tâm oán hận với một con quái vật mà không dùng từ “như” hay “giống”. Tác dụng của phép tu từ này là nhấn mạnh sự nguy hiểm và khủng khiếp của tâm oán hận, khiến người đọc cảm thấy sợ hãi và ghê tởm.
Câu 3: Theo tác giả, tác hại của việc tâm cứ ôm thù hận là không có được bình an, hạnh phúc, chuốc thêm nỗi sợ hãi khác, làm hại chính mình và khô cằn mảnh hồn.
Câu 4: Theo tôi hiểu, câu “Con người nếu chỉ biết đối đãi với nhau bằng bạo lực, hận thù, liệu thế giới này sẽ đi về đâu?” là một câu hỏi tu từ, vì tác giả không mong muốn có câu trả lời mà chỉ muốn gợi mở cho người đọc suy nghĩ về những hậu quả tai hại của bạo lực và hận thù. Câu này cũng thể hiện sự lo lắng và bất an của tác giả về tương lai của nhân loại nếu không có sự tha thứ và bao dung.
Câu 5: Tôi có đồng tình với quan điểm: Oán thù nên cởi, không nên buộc. Vì sao? Vì tôi nghĩ rằng oán thù chỉ làm cho con người trở nên tồi tệ hơn, mất đi niềm vui sống và khả năng yêu thương. Còn khi tha thứ và bao dung, chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, thanh thản và hạnh phúc hơn. Tôi cũng tin rằng con người sinh ra không phải để ghét nhau mà để yêu nhau, và chỉ có yêu thương mới mang lại cho chúng ta sự an bình và tiến bộ.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |