Trong bài thơ "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" của Phạm Tiến Duật, tác giả đã tạo nên một cảm nhận sâu sắc về vẻ đẹp của người lính lái xe qua khổ. Người lính lái xe được miêu tả như những người anh hùng, chịu đựng khó khăn và gian truân trong cuộc sống. Họ là những người mang trên vai gánh nặng của trách nhiệm và hy sinh. Câu "Lái xe không kính, mưa gió lạnh lùng" đã gợi lên hình ảnh rõ ràng về sự kiên cường và bền bỉ của họ. Tuy khổ công và cực nhọc, nhưng người lính lái xe lại mang trong mình một niềm tự hào và lòng yêu nghề mãnh liệt. Câu "Xe chở quân đi qua từng con đường dài" cho ta thấy sự phục vụ cao cả của họ trong việc di chuyển quân đội để bảo vệ tổ quốc. Với phép ghép câu "Hành quân xa xôi, lòng dũng mãnh", tác giả đã chỉ ra tính can đảm và ý chí kiên cường của người lính lái xe khi phải chiến đấu và vượt qua những khó khăn trên chiến trường. Tuy nhiên, dưới vẻ bề ngoài mạnh mẽ, người lính lái xe cũng mang trong lòng sự nhân ái và tình yêu thương. Câu "Trong tim anh mãi có quê hương" đã gợi lên tình cảm sâu sắc của họ đối với quê hương và những người dân yêu thương. Với phép nối câu "Ngày đêm chở quân đi giữa cuộc chiến", tác giả đã chỉ ra vai trò quan trọng của người lính lái xe trong việc duy trì liên lạc và cung cấp hỗ trợ cho các đơn vị chiến đấu. Tổng kết lại, bài thơ "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" đã thành công trong việc phản ánh vẻ đẹp của người lính lái xe qua khổ thông qua việc sử dụng phép ghép câu và nối câu. Từ lòng can đảm, hy sinh cho tình yêu thương và niềm tự hào, người lính lái xe được tôn vinh là những anh hùng không kính trong cuộc sống.