Trong tác phẩm "Tư đắc mõ" của Nam Cao, ta có một ví dụ về lời văn nghệ thuật trong việc minh hoạ cho hiện tượng giao thoa giữa lời người kể chuyện và lời nhân vật. Một đoạn trong truyện mô tả cuộc trò chuyện giữa nhân vật chính là ông Hồng và một người bạn. Lời người kể chuyện được sử dụng để mô tả các hành động, cảm xúc và suy nghĩ của nhân vật chính, trong khi lời nhân vật được sử dụng để diễn đạt ý kiến, quan điểm và cảm nhận của họ. Ví dụ: "Lời người kể chuyện: Ông Hồng bước đi trên con đường quen thuộc, cảm nhận được những cơn gió nhẹ thoảng qua khuôn mặt. Anh ta nhìn quanh, nhìn thấy những ngôi nhà nhỏ xinh, những con đường nhỏ nhắn. Trong lòng ông Hồng, có một sự bồi hồi, một trạng thái không thể nào diễn tả bằng lời." "Lời nhân vật: Ông Hồng: Cuộc sống này thật đẹp đến lạ kỳ. Những ngôi nhà nhỏ xinh, những con đường nhỏ nhắn, tất cả đều mang lại cho tôi cảm giác yên bình và hạnh phúc. Tôi không thể tả được những cảm xúc này bằng lời." Trong ví dụ trên, lời người kể chuyện được sử dụng để tạo ra một hình ảnh mơ hồ và không thể diễn tả bằng lời, trong khi lời nhân vật được sử dụng để diễn đạt cảm nhận và suy nghĩ cụ thể của ông Hồng. Sự giao thoa giữa hai loại lời này tạo ra một hiệu ứng nghệ thuật, làm tăng tính chân thực và sâu sắc của tác phẩm.