Trong bài thơ "Trở Gió" của tác giả Huy Cận, tình cảm và cảm xúc của tác giả có sự thay đổi qua các giai đoạn khác nhau trong cuộc đời.
Khi còn nhỏ, tác giả có tình cảm yêu quý, mộc mạc đối với quê hương. Ông miêu tả về những cánh đồng, những cánh đồng lúa và những con đường quê xưa thân thương. Tình cảm này được thể hiện qua những từ ngữ như "quê hương", "lúa chín vàng", "đồng xanh tươi", tạo nên một hình ảnh mộc mạc, ấm áp và gắn kết với quê hương.
Khi lớn lên, tác giả có cảm xúc của sự nhớ nhung, hối tiếc và tiếc nuối về quá khứ. Ông nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ, những trò chơi, những ngày hè vui tươi. Tuy nhiên, ông cũng nhận ra rằng thời gian đã trôi qua và những kỷ niệm đó chỉ còn lại trong ký ức. Cảm xúc này được thể hiện qua những từ ngữ như "nhớ", "hồi ức", "hối tiếc", "tiếc nuối", tạo nên một không gian buồn vui xen lẫn, đầy sự trăn trở và tiếc nuối.
Khi rời xa quê, tác giả có cảm xúc của sự lạc lõng, cô đơn và nhớ nhà. Ông miêu tả về những nơi xa xôi, vắng vẻ và cảm giác lạc lõng trong không gian mới. Tác giả cảm nhận sự nhớ nhà, nhớ quê hương và mong muốn trở về. Cảm xúc này được thể hiện qua những từ ngữ như "lạc lõng", "cô đơn", "nhớ nhà", "mong muốn", tạo nên một không gian u buồn, cô đơn và nhớ nhà.
Tổng quan, qua các giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, tác giả trong bài thơ "Trở Gió" có tình cảm yêu quý, mộc mạc đối với quê hương khi còn nhỏ, cảm xúc nhớ nhung, hối tiếc và tiếc nuối về quá khứ khi lớn lên, cũng như cảm xúc lạc lõng, cô đơn và nhớ nhà khi rời xa quê.