Đời sống dân cư của thành phố Đà Nẵng từ năm 1471 đến thế kỉ XVI có những nét chính sau:
1. Khởi nguồn và sự phát triển ban đầu: Năm 1471, vua Lê Thánh Tông đã công nhận Đà Nẵng là một cảng thương mại quan trọng và tầu thuyền từ khắp nơi đổ về đây. Đây là thời điểm khởi nguồn và phát triển ban đầu của thành phố.
2. Thương mại phát triển: Đà Nẵng là một cảng biển thuận lợi, nằm ở vị trí trung tâm nên thu hút nhiều thương nhân từ các quốc gia phương Tây, Nhật Bản, Trung Quốc và Đông Nam Á. Cảng Đà Nẵng trở thành điểm dừng chân quan trọng trên các tuyến đường thương mại quốc tế.
3. Đông dân cư đa dạng: Sự phát triển của thành phố đã thu hút dân cư đông đúc và đa dạng, gồm các buôn làng, thương nhân, thợ thủ công, và lính cận vệ. Đây đã tạo điều kiện thuận lợi cho sự giao lưu văn hóa, trao đổi kinh tế và phát triển thành phố.
4. Quan trọng trong quân sự: Đà Nẵng được coi là một vị trí chiến lược quan trọng giữa khu vực cảng Hội An và Huế. Thành phố này đã đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ chủ quyền và an ninh quốc gia.
5. Mối quan hệ văn hóa và kinh tế với các nước khác: Do là cảng quan trọng, Đà Nẵng đã có mối quan hệ văn hóa, kinh tế chặt chẽ với các nước khác như Nhật Bản, Trung Quốc, Bồ Đào Nha và Hà Lan. Sự giao thoa văn hóa đã tạo nền tảng cho sự phát triển và đa dạng hóa văn hóa trong thành phố.
Tóm lại, từ năm 1471 đến thế kỉ XVI, đời sống dân cư của thành phố Đà Nẵng đã phát triển mạnh mẽ với sự tăng trưởng mô hình kinh tế thương mại, nhiều ngành nghề và đông dân cư đa dạng. Thành phố này đã đóng vai trò quan trọng trong quân sự và có mối quan hệ văn hóa, kinh tế với các nước khác trong khu vực.