Trước Cổng Trời là một câu chuyện, cũng là một bức tranh khung cảnh vừa xinh đẹp, vừa rộng lớn. Trong khung cảnh đó, hình ảnh con người hiện lên, là sự đặc sắc khác biệt khiến cho người đọc cảm thấy vô cùng độc đáo. Đầu tiên, chúng ta phải kể đến khung cảnh được miêu tả trong bài. Cổng Trời là một ngọn núi cao vô cùng, người ta ví nó là cổng trời nối liền trời đất. Hai bên sườn núi, độc dốc tạo nên sự nguy hiểm, cũng là một nét đặc sắc tạo nên những khoảng trống nguy hiểm cho con người. Khung cảnh thân thuộc của những vùng núi ấy lần lượt hiện lên. Đó là màu xanh của rừng, màu xanh của dòng nước và bầu trời, màu xanh xanh của thảm cỏ điểm xuyết những bông hoa nhỏ. Thêm những chú dê thong thả gặm cỏ, tất cả khiến cho bức tranh ấy trở nên chân thực và quen thuộc. Trong hoàn cảnh ấy, hình ảnh con người hiện lên cùng những tiếng nhạc rộn rã khắp cả núi rừng. Đó chính là nét đặc trưng của những con người chất phác, giản dị của vùng núi Tây Bắc.