Việt Nam phải có một giải pháp tổng hợp trong đó đấu tranh trong diễn đàn đàm phán COC cũng như vận động các nước ASEAN là một trong những giải pháp nằm trong đó.
Chủ trương của Việt Nam là giải quyết các tranh chấp ở Biển Đông thông qua biện pháp hòa bình trên tinh thần hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau, tuân thủ luật pháp quốc tế nhất là Công ước LHQ về Luật Biển năm 1982. Đối với các vấn đề liên quan đến hai nước Việt Nam – Trung Quốc thì giải quyết song phương, vấn đề nào liên quan đến các nước khác, liên quan đến tự do hàng hải quốc tế thì cần có sự bàn bạc của các bên liên quan.Tiến sỹ Nguyễn Ngọc Trường cho rằng, đây là một cuộc đấu tranh ngoại giao chúng ta cần phải kiên trì, đồng thời người dân vẫn phải nâng cao hiểu biết về COC để các nhà đàm phán Việt Nam có thể có sự hỗ trợ của nhân dân, của dân tộc Việt Nam đứng sau họ, để họ có thể đàm phán được giải pháp tốt nhất. Năng lực chúng ta căn bản nhất đó là khả năng thực thi của lực lượng chấp pháp trên biển, chống tiếp cận trên biển, đồng thời chúng ta phải tận dụng tối đa từng km2 trên biển để phục vụ cho sự phát triển kinh tế đất nước.
Nếu các bên không giải quyết được bằng cơ chế đàm phán thì cần phải giải quyết bằng các phương thức như trung gian hòa giải hoặc bằng các cơ chế tài phán quốc tế như Tòa án Công lý Quốc Tế, Tòa án Quốc tế về Luật Biển và các Tòa Trọng tài.
Tiến sỹ Ngô Hữu Phước, Phó Trưởng khoa Luật Quốc tế - Trường Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh cho rằng, Việt Nam ưu tiên đặc biệt cho biện pháp đàm phán thương lượng, bởi đây là giải pháp chính trị ngoại giao linh hoạt mềm dẻo, giải quyết các bất đồng xung đột. Đây là bước đi đặc biệt hợp lý trong đối sách ứng xử với các quốc gia trong khu vực và đặc biệt là Trung Quốc.
Tuy nhiên, khi mà các quốc gia có tranh chấp xung đột không thể đàm phán, không thể thương lượng, không thể hòa giải thì cần tìm đến một giải pháp pháp lý là điều cần thiết. Bởi lẽ trong xã hội quốc tế hiện nay thượng tôn pháp luật là bổn phận và trách nhiệm của tất cả các quốc gia trên thế giới.