"Thân phận Kiều nay đã dẫm đạp dưới chân mọi người, bị giam cầm trong lầu Ngưng Bích, cô gái xinh đẹp đau khổ không tả nổi (1). Nhìn đồ đạc xưa cũ và mùi hương của nơi này, Kiều không khỏi nhớ về quê nhà xa xôi, nơi mà cô đã từng có những kỷ niệm đẹp và hạnh phúc (2). Nhưng giờ đây, cô chỉ còn lại một mình trong sự tịch mịch và lạnh lẽo của căn phòng nhỏ hẹp này (3).
Kiều cảm thấy lòng mình như bị giam cầm trong một cái lồng đau đớn, không thể thoát ra được (4). Cô bất lực và đau khổ, không biết phải làm gì để thoát khỏi số phận đau buồn này (5). Kiều nhìn qua cửa sổ và thấy bầu trời xanh thẳm, cô như muốn bay lên đó để thoát khỏi sự giam cầm và đau đớn (6).
Trong những giây phút cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, Kiều không nhịn được mà khóc lóc và than van (7). "Tại sao số phận lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao tôi phải chịu đựng những đau khổ này?" - Kiều thốt lên trong nước mắt (8).
Ngày qua ngày, Kiều càng cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng hơn (9). Cô không thể nào chịu đựng được nữa, cảm giác bị giam cầm và bị bỏ rơi trong lầu Ngưng Bích đang trở nên không thể chịu nổi (10). Kiều cảm thấy cuộc sống của mình như đã chấm dứt, không còn hy vọng nào để níu giữ (11).
Tâm trạng đáng thương của Kiều khi bị giam ở lầu Ngưng Bích là sự kết hợp giữa sự cô đơn, tuyệt vọng và đau khổ, khiến người đọc không thể không cảm thông và đồng cảm với nhân vật này (12)."