Quá trình hình thành và phát triển của vùng đất Quảng Ngãi từ đầu thế kỉ X đến nửa đầu thế kỉ XVI trải qua các giai đoạn chính sau: 1. Giai đoạn hình thành và phát triển ban đầu (đầu thế kỉ X - thế kỉ XI): Trong giai đoạn này, vùng đất Quảng Ngãi chưa có sự tổ chức chính quy và chưa hình thành một quy mô đô thị lớn. Dân cư chủ yếu là các bộ tộc dân tộc thiểu số, sống dân dã và phụ thuộc vào nông nghiệp, chăn nuôi và đánh bắt cá. 2. Giai đoạn hình thành và phát triển các cộng đồng dân cư (thế kỉ XI - thế kỉ XII): Trong giai đoạn này, vùng đất Quảng Ngãi bắt đầu hình thành các cộng đồng dân cư nhỏ, có sự phân công công việc và tổ chức xã hội. Nông nghiệp và chăn nuôi phát triển, đồng thời cũng có sự phát triển của thủ công nghiệp và thương mại. 3. Giai đoạn hình thành và phát triển các lãnh thổ chính quy (thế kỉ XII - thế kỉ XIV): Trong giai đoạn này, vùng đất Quảng Ngãi đã hình thành các lãnh thổ chính quy, có sự tổ chức hành chính và quản lý. Các lãnh chúa địa phương nắm quyền lực và thực hiện chính sách địa phương, đồng thời cũng có sự phát triển của nền văn hóa và kiến trúc. 4. Giai đoạn thống nhất và phát triển (thế kỉ XV - nửa đầu thế kỉ XVI): Trong giai đoạn này, vùng đất Quảng Ngãi trở thành một phần của Đại Việt (nay là Việt Nam) và được quản lý bởi triều đình nhà Lê. Vùng đất này trở thành một trung tâm kinh tế, văn hóa và chính trị quan trọng. Có sự phát triển của nông nghiệp, thủ công nghiệp, thương mại và văn hóa. Đồng thời, cũng có sự xây dựng và phát triển các công trình kiến trúc, như đền, chùa, cung điện, thành quách, đường phố, cầu và hầm mỏ.