Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Đến với “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần, ta không khỏi ấn tượng trước khả năng đoán đồ vật, tình yêu thiên nhiên và tình yêu thương gia đình của nhân vật “tôi”. Chắc hẳn, nhân vật “tôi” đã đem đến cho độc giả những cảm xúc không thể nào quên.
Trước hết, ta thấy được tính kiên nhẫn và ham học hỏi ở nhân vật “tôi” khi cậu đã cố gắng luyện tập “nhắm mắt sờ những bông hoa rồi đoán”. Mặc dù ban đầu còn gặp nhiều khó khăn và đoán sai nhưng cậu không vì thế mà từ bỏ, nản chí. Cậu luôn tiếp thu những bài học quý báu mà bố đã dạy với một thái độ cởi mở, vui vẻ hơn.
Qua những lần cùng bố chơi trò chơi, người đọc dễ dàng nhận ra được tài năng đoán trúng các sự vật của nhân vật “tôi” trong câu chuyện. Chẳng mấy chốc, “tôi” đoán được hết vườn hoa bằng cách nhắm mắt và chạm vào cánh hóa. Sau này, để giúp nhân vật tôi hoàn thiện hơn người bố dã tăng độ khó lên thông qua việc giấu kẹo trong nhà để “tôi” tìm ra. Không lâu sau, cậu đã có thể đoán chính xác khoảng cách thông qua âm thanh từ tiếng bước chân khiến cho chú Hùng ngạc nhiên tới nỗi phải thốt lên “cháu có đôi mắt thần”. Đôi mắt ấy cũng đã cứu giúp thằng Tí thoát khỏi nạn đuối nước làm cho mọi người ngỡ ngàng, cảm phục. Một thời gian sau, cậu lại tiếp tục thực hành bằng cách ngửi và đoán tên loài hoa. Không nằm ngoài dự đoán, “tôi” hoàn toàn chiến thắng trò chơi này.
Điểm nổi bật ở nhân vật “tôi” hơn cả là tình yêu dành cho gia đình của mình và sự trân quý những “món quà”. Cậu yêu cái tên của thằng Tí vì “thấy tên nó đẹp hơn mọi tên, khi đọc lên, âm thanh cứ du dương như một bài hát”. Đối với cậu, bên cạnh “khu vườn là món quà bất tận”, cậu yêu bố và coi bố là một món quà có giá trị không thể đong đếm được về mặt lượng. Câu nói “A! Món quà của tui đây rồi. Ôi cái món quà này bự quá” đã cho thấy tình cảm gắn kết, sâu nặng mà “tôi” dành cho người bố thân thương.
Bên cạnh đó, tình yêu thiên nhiên còn thể hiện một cách đong đầy trong chính trái tim của cậu bé. Sở dĩ “tôi” có thể đoán hết loài hoa và coi “những bông hoa chính là người đưa đường” bởi nó xuất phát từ tình cảm chân thành mà cậu dành cho tự nhiên. Ngay cả khi nhắm mắt thì hương sắc của bông hoa vẫn sẽ luôn dẫn ta đi đúng phương hướng và con đường ta đi
ó thể nói, qua việc sử dụng ngôi kể thứ nhất xưng “tôi”, tác giả đã để nhân vật tự bộc lộ những tâm tư, tình cảm của riêng mình đối với gia đình, người thân và cả những loài hoa tươi thắm. Ngôn từ giàu sức gợi, hình ảnh trong sáng góp phần thể hiện cái nhìn hồn nhiên, vô tư của nhân vật. Thông qua nhân vật “tôi”, nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần bày tỏ thái độ trân trọng, ngợi ca vẻ tươi mới, ấm áp của trẻ thơ. Đồng thời, bộc lộ tình yêu gia đình, thiên nhiên, cuộc sống.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |