Trong khổ thơ “Từ Ấy”, tác giả thể hiện một tâm trạng đầy bi lụy và u buồn. Những ngày tháng yên bình, hạnh phúc dường như đã qua đi mãi mãi, để lại trong lòng tác giả một nỗi niềm đau đớn không thể xóa nhòa. Tác giả như đang lặng lẽ chịu đựng một nỗi đau không tên, một nỗi nhớ không thể nguôi. Mỗi ngày trôi qua đều là một sự nhớ nhung, một sự chờ đợi vô vọng. Tâm trạng của tác giả đầy bi thương và tuyệt vọng, nhưng cũng chứa đựng một chút hy vọng mong manh rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ trở lại như xưa. Nhưng rồi, tác giả cũng nhận ra rằng, mọi thứ đã thay đổi, và không bao giờ có thể quay trở lại như trước nữa. Từ ấy, cuộc sống của tác giả trở nên trống rỗng và tĩnh lặng. Tất cả những gì còn lại chỉ là những kỷ niệm buồn và nỗi nhớ đau đớn. Từ ấy, tác giả sống trong cô đơn, trong sự tĩnh lặng của nỗi nhớ và nỗi đau. Và sau đó, cuộc sống của tác giả trở thành một bức tranh u buồn, đầy nỗi niềm và sự cô đơn. Từ ấy, tác giả sống trong sự chờ đợi vô vọng, trong sự nhớ nhung không nguôi.