Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Đối với mỗi người chúng ta, tuổi thơ là quãng thời gian tươi đẹp và khó quên nhất. Bởi vì ở thời điểm ấy, chúng ta mới chỉ là những cô bé, cậu bé ngây thơ hồn nhiên, mở to đôi mắt tròn xoe quan sát mọi điều mới lạ xung quanh đầy tò mò và hứng thú. Trong quãng đời tươi đẹp ấy, em may mắn có một người bạn thân, người giúp em viết lên những dòng hồi ức đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân. Nhưng cũng bởi sự nông nổi và thiếu chín chắn ngày ấy, em đã vô tình đánh mất người bạn thân em quý trọng nhất.
Người bạn ấy tên là Xuân, là cô bạn hàng xóm ngay bên cạnh nhà em. Em và Xuân trạc tuổi với nhau, ở gần nhà nên chơi thân với nhau từ lúc nào không hay. Xuân là một cô bé vô cùng đáng yêu, có đôi mắt đen tròn và mái tóc ngắn ngang vai hay được tết bím cực xinh xắn. Bố mẹ của Xuân sống và làm việc trên thành phố, vì không có điều kiện nuôi Xuân nên đã đưa bạn ấy đến nhà ông bà nội - ngay bên cạnh nhà em và để Xuân sống cùng với ông bà. Thỉnh thoảng, bố mẹ Xuân sẽ về quê để thăm bạn ấy và mang theo thật nhiều bánh kẹo, quần áo và đồ chơi mới. Mỗi lần như vậy bố mẹ Xuân và bạn ấy sẽ sang chia sẻ quà với em. Ban đầu, em cảm thấy rất thích khi được thưởng thức bánh kẹo thơm ngon và thi thoảng lại được tặng một vài món đồ chơi mới mà những đứa trẻ dưới quê chẳng thể nào biết tới. Tuy nhiên, cái tính cách hay so sánh của đứa trẻ chỉ mới 7 - 8 tuổi cũng khiến em phải ghen tỵ bởi Xuân có bố mẹ làm việc ở thành phố và lại luôn được có nhiều quà khi bố mẹ đến chơi. Bây giờ nghĩ lại, tại sao em lại có thể vì điều đó để có thái độ tiêu cực với Xuân như vậy? Sự tủi thân khiến em cảm thấy không thích những món đồ do Xuân cho mình nữa. Em cố gắng xa lánh Xuân để chơi với những đứa khác trong xóm. Xuân xưa nay không được những đứa trong làng yêu lắm bởi chúng tưởng Xuân nhà giàu và có tính cách tiểu thư hoặc cũng có thể do chúng ganh tỵ với bạn ấy nên mới như vậy. Chỉ có em là chơi với Xuân và thấy được tính tình rất thật thà, tử tế, lại hiền lành của bạn ấy và có lần Xuân đã giúp đỡ một cụ già tìm đồ cụ bị đánh rơi nữa. Nhưng giờ sự ghen ghét và ích kỷ đã khiến em không còn nhận thấy tính thiện của Xuân nữa. Có lẽ bạn ấy cũng nhận ra cách ứng xử khác thường của em và vẫn cố gắng chơi thân với em, nhưng mặc cho như vậy, Xuân có quấn quýt bao nhiêu em cũng cố gắng lờ đi. Một lần khác, bố mẹ Xuân trở về nhà đem theo rất nhiều đồ chơi cho bạn ấy. Theo như mọi lần thường lệ, Xuân sẽ mang bánh kẹo, đồ chơi sang nhà em để cùng ăn uống và kể em nghe những câu chuyện thú vị mà Xuân học được từ bố mẹ. Nhưng hôm ấy, khi Xuân sang với bao quà bánh trên tay, không hiểu tại sao em đã cảm thấy khó chịu rồi ném mớ bánh kẹo của bạn ấy vương vãi khắp sân, sau đó quay vào nhà đóng cửa lại. Em để mặc cho bạn ấy khóc lóc ngoài cổng và lủi thủi trở về mới thò đầu ra cửa sổ nhìn. Đống bánh kẹo đã được Xuân gom lại rồi xếp gọn gàng trong túi xách treo ở trước cổng nhà em. Lúc đó, em thực sự cảm thấy rất có lỗi. Em tự hỏi bản thân vì sao mình lại xấu xa như vậy, và chính hành động và cái tính tình đó đã khiến em không dám ngỏ lời với Xuân. Mấy ngày sau, Xuân cũng không sang nhà em nữa. Em thấy nhớ bạn ấy lắm, chỉ thích cùng Xuân đi chơi ngoài đồng, được đi hái rau và thả diều mỗi buổi chiều gió mát trên đê. Thế là em quyết định sẽ sang xin lỗi và làm hoà với Xuân. Nhưng em nào ngờ rằng, em không có cơ hội được gặp mặt Xuân nữa rồi. Chiều hôm sau, em lại đi qua nhà nội của Xuân. Em không dám đi thẳng, chỉ biết đứng nấp ở sau gốc cây ngay trước cửa. Bà nội bạn ấy nhìn thấy em, vội vàng bảo em vào nhà chơi. Qua lời bà nội thì em mới biết Xuân đã dọn đến thành phố sống với bố mẹ. Hôm đó Xuân sang nhà em cũng là muốn nói lời chia tay với em. Nhưng em đã dùng thái độ không tốt ấy nên Xuân không thể nói, chỉ biết vừa khóc vừa về nhà. Bà cũng kể rằng lúc lên xe để đi, Xuân cứ do dự không chịu đi, đầu ngoảnh lại hướng về phía nhà em, chắc Xuân muốn gặp em trước khi đi, còn em thì ích kỷ và cố chấp đến nỗi không chịu thừa nhận cái sai của mình mà ở lỳ trong nhà. Đó là kỉ niệm đau buồn nhất mà em không thể nào quên cho tới tận bây giờ. Nó đã để lại cho em một bài học quan trọng và em tin chắc sẽ không ai vì tính ích kỷ hay lòng ghen ghét quá đáng mà đánh mất đi những tình bạn quý báu giống như em. Và nếu mai này em có dịp được gặp lại Xuân thì em sẽ trân trọng cơ hội để trực tiếp nói lời cảm ơn và xin lỗi với bạn ấy!
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |