Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học là một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời học sinh. Và ngày đầu tiên bước chân vào cánh cổng trường tiểu học lớp 1 vẫn luôn là thước phim rõ ràng, đậm nét trong tâm trí tôi. Hôm ấy, mẹ đã dắt tay tôi đi bộ trên con đường làng đến trường tiểu học Gia Bình gần nhà. Trên vai tôi là chiếc cặp sách mới tinh mà mẹ đã mua cùng với những cuốn sách và tập vở mới. Tâm trạng tôi lúc đó có đôi chút sợ hãi và lo lắng. Khi đứng trước cổng trường, tôi đã rất bất ngờ vì mọi thứ đều quá mới lạ. Ngôi trường to lớn, khang trang, dãy nhà cấp bốn màu vàng với mái ngói đỏ, nép mình giữa những tán cây cổ thụ cao to, xanh mát. Thầy cô đứng ở cổng trường để chào đón học sinh lớp 1 chúng tôi. Mẹ đưa tôi vào tận lớp 1B và trao cho cô giáo chủ nhiệm tên là Bình. Cô mỉm cười hiền lành, dẫn tôi đến chỗ ngồi. Nụ cười và đôi bàn tay ấm áp của cô đã khiến tôi với bớt nỗi lo sợ, bắt đầu tìm hiểu, nhìn ngắm xung quanh. Bên ngoài cửa sổ lớp, mẹ tôi cùng nhiều phụ huynh khác vẫn đứng trò chuyện và dõi theo chúng tôi. Mẹ còn vẫy tay và nói cố lên với tôi. Nhìn các bạn xung quanh bắt đầu giới thiệu về bản thân, tôi cũng gia nhập cuộc nói chuyện và làm quen với các bạn.
Sau khi học sinh đến đông đủ, cô giáo thông báo: “Mời quý phụ huynh ra về để các em vào lớp sinh hoạt với giáo viên chủ nhiệm”. Mẹ tôi nghe vậy liền dặn dò: “Mẹ về nhé, con ở lại chăm ngoan, nghe lời thầy cô, nếu có gì chưa hiểu thì hỏi cô nhé. Trưa mẹ sẽ đến đón con”. Tôi gật đầu thật mạnh: "Vâng! Trưa mẹ nhớ đến đón con nhá!". Mẹ nở nụ cười tươi nhìn tôi rồi ra về. Nhìn theo bóng dáng mẹ dần khuất sau cánh cổng, tôi cố kìm nén nước mắt nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi như mưa. Rồi cô giáo và bạn Minh Anh cùng bàn đã đến an ủi tôi. Minh Anh còn tặng cho tôi một chiếc kẹo mút vị dâu rất ngon. Nhờ vậy, tôi nín khóc và vui vẻ trở lại. Trưa đến, tôi được mẹ đón về nhà ăn cơm và rất mong chờ buổi học tiếp theo được gặp lại thầy cô cùng các bạn.
Dù ngày đầu tiên đi học bắt đầu bằng những cảm xúc sợ hãi, lo lắng, bồn chồn. Nhưng cuối cùng, nó lại biến thành những kỉ niệm ngọt ngào, đáng yêu, có mẹ yêu dấu, thầy cô, bạn bè quan tâm, và hương vị ngọt ngào của chiếc kẹo mút vị dâu. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ chăm chỉ học tập thật giỏi để không phụ công cha mẹ và thầy cô yêu thương mình.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |