"Sống là chính mình" là một khái niệm trong tâm lý học là "sống thật". Tức là nó xuất phát từ việc bạn thực sự là ai. Khi bạn sống được là chính mình tức là bạn đang sống với những gì tự nhiên vốn có trong con người bạn, không cần phải gò bó hay ép buộc mình phải sống giống bất kỳ ai. Con người cũng như vậy thôi, giả sử ai cũng giống ai thì thế giới này sẽ tẻ nhạt vô cùng. Trái lại, nếu mọi người có những điểm đặc sắc riêng thì cuộc sống này sẽ tươi đẹp làm sao, đáng yêu làm sao. Do đó sống thực với con người bạn trước hết là để tạo ra một cuộc sống đặc biệt và thoải mái cho chính bạn. Sống thật với chính mình có thể quyết định cả tới cuộc sống và tương lai lâu dài của bạn nữa đấy. Chẳng nói ở đâu xa, bạn có biết ca sĩ Mỹ Linh không? Nếu biết thì hẳn bạn sẽ rất thích bài Tóc ngắn của chị ấy. Trong bài hát này có đoạn: Xinh tươi cớ gì em tóc dài, để cho em giống như bao nhiêu người. Thế đấy, trong lĩnh vực nào, người ta cũng đề cao cá tính. Sự đặc sắc của cá tính luôn gây được ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người khác. Tuy nhiên, có một số người lại “sống thật với chính mình” một cách “quá đáng”. Tôi đã gặp trường hợp thế này, một bạn rất thích màu xanh, nhưng bạn lại nghĩ là màu xanh nhiều người thích rồi, mình mà nói ra thì sẽ “mất cá tính”, thế là bạn ấy không thích màu xanh nữa, chuyển sang một màu “quái” hơn, như màu xám chẳng hạn. Thế thì chẳng phải bạn cá tính đâu, mà bạn lại đang cố tạo ra cái cá tính đó. Hãy nhớ rằng bạn là một, là duy nhất, ngàn vì tinh tú của trời đất cũng chẳng đa dạng bằng hàng tỉ tỉ tế bào có trong bạn. Đừng để những đặc sắc riêng biệt của bạn bị tan vào với cái gì khác. Hãy cứ là bạn. Hãy luôn sống với đúng con người thật của chính mình!